古诗词

赠陈芸居

叶茵

气貌老成闻见熟,江湖指作定南针。qì mào lǎo chéng wén jiàn shú,jiāng hú zhǐ zuò dìng nán zhēn。
得书爱与世人读,选句长教野客吟。dé shū ài yǔ shì rén dú,xuǎn jù zhǎng jiào yě kè yín。
富贵天街纷耳目,清闲地位当山林。fù guì tiān jiē fēn ěr mù,qīng xián dì wèi dāng shān lín。
料君阅遍兴亡事,对坐萧然一片心。liào jūn yuè biàn xīng wáng shì,duì zuò xiāo rán yī piàn xīn。

叶茵

宋吴江笠泽人,字景文。不慕荣利,萧闲自放,名其所居曰“顺适堂”,与徐玑、林洪相唱和。其诗闲雅清矫,与魏野、林逋风格相近,如《古意》、《竹风水月》等多为淡泊清雅之作。著《顺适堂吟稿》五卷。 叶茵的作品>>

猜您喜欢

记颜

叶茵

五十一年前素昧,相逢元是镜中人。wǔ shí yī nián qián sù mèi,xiāng féng yuán shì jìng zhōng rén。
他时鹤发鸡皮样,却道今番画未真。tā shí hè fā jī pí yàng,què dào jīn fān huà wèi zhēn。

身后寄颜

叶茵

生前喜作死规模,强把冠裳束幻躯。shēng qián xǐ zuò sǐ guī mó,qiáng bǎ guān shang shù huàn qū。
儿辈对人抛好语,吾家南极老人图。ér bèi duì rén pāo hǎo yǔ,wú jiā nán jí lǎo rén tú。

次韵

叶茵

燕入虚檐教子飞,风帘不卷和新诗。yàn rù xū yán jiào zi fēi,fēng lián bù juǎn hé xīn shī。
绿阴满径蜻蜓小,正是梅黄欲雨时。lǜ yīn mǎn jìng qīng tíng xiǎo,zhèng shì méi huáng yù yǔ shí。

渔村

叶茵

古柳溪头枕断槎,横篙挂网几渔家。gǔ liǔ xī tóu zhěn duàn chá,héng gāo guà wǎng jǐ yú jiā。
得鱼去换红蒸米,呼子来挑荠菜花。dé yú qù huàn hóng zhēng mǐ,hū zi lái tiāo jì cài huā。

蚕妇叹

叶茵

浴蚕才罢喂蚕忙,朝暮蓬头去采桑。yù cán cái bà wèi cán máng,cháo mù péng tóu qù cǎi sāng。
辛苦得丝了租税,终年祗著布衣裳。xīn kǔ dé sī le zū shuì,zhōng nián zhī zhù bù yī shang。

机女叹

叶茵

机声咿轧到天明,万缕千丝织得成。jī shēng yī yà dào tiān míng,wàn lǚ qiān sī zhī dé chéng。
售与绮罗人不顾,看纱嫌重绢嫌轻。shòu yǔ qǐ luó rén bù gù,kàn shā xián zhòng juàn xián qīng。

游园

叶茵

碧琅玕里几亭台,万朵芙蕖照水开。bì láng gān lǐ jǐ tíng tái,wàn duǒ fú qú zhào shuǐ kāi。
可醉可吟尤可卧,主人无暇客长来。kě zuì kě yín yóu kě wò,zhǔ rén wú xiá kè zhǎng lái。

即事

叶茵

去去晴云送客舟,客舟刚把去云留。qù qù qíng yún sòng kè zhōu,kè zhōu gāng bǎ qù yún liú。
云心不定客心乱,一阵飞花两岸愁。yún xīn bù dìng kè xīn luàn,yī zhèn fēi huā liǎng àn chóu。

读骚

叶茵

举世昏昏醉未醒,独醒寂寞楚江滨。jǔ shì hūn hūn zuì wèi xǐng,dú xǐng jì mò chǔ jiāng bīn。
后人爱把离骚读,不道离骚误后人。hòu rén ài bǎ lí sāo dú,bù dào lí sāo wù hòu rén。

荔枝

叶茵

绉红纱护水晶团,驿骑飞来露未干。zhòu hóng shā hù shuǐ jīng tuán,yì qí fēi lái lù wèi gàn。
胡羯垂涎犹不悟,马嵬山底梦长安。hú jié chuí xián yóu bù wù,mǎ wéi shān dǐ mèng zhǎng ān。

橄榄

叶茵

落尽红盐子更青,馀甘风韵未为珍。luò jǐn hóng yán zi gèng qīng,yú gān fēng yùn wèi wèi zhēn。
从来独有茶知己,勘破生生一点仁。cóng lái dú yǒu chá zhī jǐ,kān pò shēng shēng yī diǎn rén。

打坐

叶茵

一卷黄庭日未移,跏趺坐处篆香迟。yī juǎn huáng tíng rì wèi yí,jiā fū zuò chù zhuàn xiāng chí。
儿曹问我新官职,顺适堂中老住持。ér cáo wèn wǒ xīn guān zhí,shùn shì táng zhōng lǎo zhù chí。

春去

叶茵

一片飞花落酒缸,风光渐觉远书窗。yī piàn fēi huā luò jiǔ gāng,fēng guāng jiàn jué yuǎn shū chuāng。
草深两部青蛙闹,芹湿重檐紫燕双。cǎo shēn liǎng bù qīng wā nào,qín shī zhòng yán zǐ yàn shuāng。

严子陵

叶茵

怕被刘郎认故人,披裘钓泽隐馀生。pà bèi liú láng rèn gù rén,pī qiú diào zé yǐn yú shēng。
无端伸足龙床上,多却严陵一姓名。wú duān shēn zú lóng chuáng shàng,duō què yán líng yī xìng míng。

陶渊明

叶茵

唤得归来是督邮,东篱千古占风流。huàn dé guī lái shì dū yóu,dōng lí qiān gǔ zhàn fēng liú。
白衣未至秋萧索,曾记公田种秫不。bái yī wèi zhì qiū xiāo suǒ,céng jì gōng tián zhǒng shú bù。