古诗词

庚戌生日再拟去岁挽歌辞

叶茵

忆昨岁莫止,慷慨生死机。yì zuó suì mò zhǐ,kāng kǎi shēng sǐ jī。
拟韵追先哲,持为自寿诗。nǐ yùn zhuī xiān zhé,chí wèi zì shòu shī。
成篇示叔季,心然口交非。chéng piān shì shū jì,xīn rán kǒu jiāo fēi。
讵知不一霜,季兮先露晞。jù zhī bù yī shuāng,jì xī xiān lù xī。
兴思发永叹,载言涕肆颐。xīng sī fā yǒng tàn,zài yán tì sì yí。
万化同于尽,彭铿空厖眉。wàn huà tóng yú jǐn,péng kēng kōng páng méi。
日月不我与,去去气力衰。rì yuè bù wǒ yǔ,qù qù qì lì shuāi。
且进尊中醁,勿作儿女悲。qiě jìn zūn zhōng lù,wù zuò ér nǚ bēi。
殷勤晋鼎心,趋前舞莱衣。yīn qín jìn dǐng xīn,qū qián wǔ lái yī。

叶茵

宋吴江笠泽人,字景文。不慕荣利,萧闲自放,名其所居曰“顺适堂”,与徐玑、林洪相唱和。其诗闲雅清矫,与魏野、林逋风格相近,如《古意》、《竹风水月》等多为淡泊清雅之作。著《顺适堂吟稿》五卷。 叶茵的作品>>

猜您喜欢

南明楼

叶茵

重檐敞处受槐薰,扫尽江村雨后云。zhòng yán chǎng chù shòu huái xūn,sǎo jǐn jiāng cūn yǔ hòu yún。
佛法本无南北异,世情强有晦明分。fú fǎ běn wú nán běi yì,shì qíng qiáng yǒu huì míng fēn。
个中苟住元无住,此外无闻却是闻。gè zhōng gǒu zhù yuán wú zhù,cǐ wài wú wén què shì wén。
谁道结楼入已去,床头诗版几朝曛。shuí dào jié lóu rù yǐ qù,chuáng tóu shī bǎn jǐ cháo xūn。

生日对梅口占

叶茵

一生已得半生闲,出入诗篇酒盏间。yī shēng yǐ dé bàn shēng xián,chū rù shī piān jiǔ zhǎn jiān。
祗把小儿看造化,不妨老子号痴顽。zhī bǎ xiǎo ér kàn zào huà,bù fáng lǎo zi hào chī wán。
幻身且喜无诸恙,灵药谁能觅大还。huàn shēn qiě xǐ wú zhū yàng,líng yào shuí néng mì dà hái。
多谢梅花来荐寿,年年雪里破春颜。duō xiè méi huā lái jiàn shòu,nián nián xuě lǐ pò chūn yán。

次王竹斋韵

叶茵

忘身忘世老方回,适处从教节物催。wàng shēn wàng shì lǎo fāng huí,shì chù cóng jiào jié wù cuī。
几日吟情为热恼,一天生意趁凉来。jǐ rì yín qíng wèi rè nǎo,yī tiān shēng yì chèn liáng lái。
屋边花竹时时好,水外轩窗面面开。wū biān huā zhú shí shí hǎo,shuǐ wài xuān chuāng miàn miàn kāi。
独有此君同此趣,百年事业两三杯。dú yǒu cǐ jūn tóng cǐ qù,bǎi nián shì yè liǎng sān bēi。

次韵

叶茵

枯坐如僧欠钵单,年来梦不赴槐安。kū zuò rú sēng qiàn bō dān,nián lái mèng bù fù huái ān。
稀行种竹容风入,大字钞书就月看。xī xíng zhǒng zhú róng fēng rù,dà zì chāo shū jiù yuè kàn。
为有故人同冷淡,非干明主弃孤寒。wèi yǒu gù rén tóng lěng dàn,fēi gàn míng zhǔ qì gū hán。
因闲悟得家山趣,堪笑世间行路难。yīn xián wù dé jiā shān qù,kān xiào shì jiān xíng lù nán。

次韵二首

叶茵

过墙新竹粉痕黏,蛙闹池塘燕掠檐。guò qiáng xīn zhú fěn hén nián,wā nào chí táng yàn lüè yán。
自喜江乡成懒散,从教世界要庄严。zì xǐ jiāng xiāng chéng lǎn sàn,cóng jiào shì jiè yào zhuāng yán。
稻秧井井畦千纬,荷叶田田水一奁。dào yāng jǐng jǐng qí qiān wěi,hé yè tián tián shuǐ yī lián。
心事太平风物好,与人无爱亦无嫌。xīn shì tài píng fēng wù hǎo,yǔ rén wú ài yì wú xián。

次韵二首

叶茵

难把来笺向后黏,载持珠玉傍风檐。nán bǎ lái jiān xiàng hòu nián,zài chí zhū yù bàng fēng yán。
吟根此性辞平易,学本于经意简严。yín gēn cǐ xìng cí píng yì,xué běn yú jīng yì jiǎn yán。
未逊弥明联石鼎,还嗤韩渥赋香奁。wèi xùn mí míng lián shí dǐng,hái chī hán wò fù xiāng lián。
阳春政不容人和,自听巴音亦自嫌。yáng chūn zhèng bù róng rén hé,zì tīng bā yīn yì zì xián。

晚春

叶茵

年少逢春不惜春,惜春还是白头人。nián shǎo féng chūn bù xī chūn,xī chūn hái shì bái tóu rén。
飞花入坐儿曹舞,细草蒙阶醉后裀。fēi huā rù zuò ér cáo wǔ,xì cǎo méng jiē zuì hòu yīn。
未羡食前罗五鼎,静看檐隙走双轮。wèi xiàn shí qián luó wǔ dǐng,jìng kàn yán xì zǒu shuāng lún。
此心已与尧夫似,同为清时作幸民。cǐ xīn yǐ yǔ yáo fū shì,tóng wèi qīng shí zuò xìng mín。

用东坡韵贺可山得子

叶茵

祥光一夜照乡闾,迟晓邻翁毓凤雏。xiáng guāng yī yè zhào xiāng lǘ,chí xiǎo lín wēng yù fèng chú。
举坐已夸沾玉果,传家应不负诗书。jǔ zuò yǐ kuā zhān yù guǒ,chuán jiā yīng bù fù shī shū。
生时恰恰逢秋半,长日骎骎课夜馀。shēng shí qià qià féng qiū bàn,zhǎng rì qīn qīn kè yè yú。
自顾阿戎愚且鲁,提孩敢说巧相如。zì gù ā róng yú qiě lǔ,tí hái gǎn shuō qiǎo xiāng rú。

再韵贺可山新生弥月

叶茵

人夸旌表旧门闾,梅长新枝鹤长雏。rén kuā jīng biǎo jiù mén lǘ,méi zhǎng xīn zhī hè zhǎng chú。
八叶可提和靖印,十箱须读阿宜书。bā yè kě tí hé jìng yìn,shí xiāng xū dú ā yí shū。
诞弥厥月生无害,积善之家庆有馀。dàn mí jué yuè shēng wú hài,jī shàn zhī jiā qìng yǒu yú。
准拟一饕汤饼供,柰何逢疾似相如。zhǔn nǐ yī tāo tāng bǐng gōng,nài hé féng jí shì xiāng rú。

自释

叶茵

繁红妒紫绚前林,杖策来栖花下阴。fán hóng dù zǐ xuàn qián lín,zhàng cè lái qī huā xià yīn。
休道游情难似昔,可能他日尚如今。xiū dào yóu qíng nán shì xī,kě néng tā rì shàng rú jīn。
乍晴涧曲萦流水,未晓庭皋调野禽。zhà qíng jiàn qū yíng liú shuǐ,wèi xiǎo tíng gāo diào yě qín。
毕竟老天怜老子,幽闲断送一生心。bì jìng lǎo tiān lián lǎo zi,yōu xián duàn sòng yī shēng xīn。

寄越倅

叶茵

几欲扁舟载雪来,可人风月相蓬莱。jǐ yù biǎn zhōu zài xuě lái,kě rén fēng yuè xiāng péng lái。
因思渭北吟春树,消得江南寄早梅。yīn sī wèi běi yín chūn shù,xiāo dé jiāng nán jì zǎo méi。
应接山川公事省,主盟觞咏旷怀开。yīng jiē shān chuān gōng shì shěng,zhǔ méng shāng yǒng kuàng huái kāi。
何当身与浮云似,朝暮飘飘往又回。hé dāng shēn yǔ fú yún shì,cháo mù piāo piāo wǎng yòu huí。

林可山荐毛监场写梅

叶茵

汉庭延寿丹青名,解使蛾眉休甲兵。hàn tíng yán shòu dān qīng míng,jiě shǐ é méi xiū jiǎ bīng。
之子懒作乃翁画,直向梅花苦用情。zhī zi lǎn zuò nǎi wēng huà,zhí xiàng méi huā kǔ yòng qíng。
笔端不复污脂粉,临成天地无边清。bǐ duān bù fù wū zhī fěn,lín chéng tiān dì wú biān qīng。
更将此意语君复,岁寒应与孤山盟。gèng jiāng cǐ yì yǔ jūn fù,suì hán yīng yǔ gū shān méng。

道院偶成

叶茵

把茅为屋竹为城,柏子香销道气生。bǎ máo wèi wū zhú wèi chéng,bǎi zi xiāng xiāo dào qì shēng。
九十春光花一片,万千心事雨三更。jiǔ shí chūn guāng huā yī piàn,wàn qiān xīn shì yǔ sān gèng。
连村鼍鼓相高下,断浦渔灯半灭明。lián cūn tuó gǔ xiāng gāo xià,duàn pǔ yú dēng bàn miè míng。
闭户和衣寻小榻,梦回犹听读书声。bì hù hé yī xún xiǎo tà,mèng huí yóu tīng dú shū shēng。

邑宰劭农

叶茵

双凫小驻柳边洲,岂是花时作胜游。shuāng fú xiǎo zhù liǔ biān zhōu,qǐ shì huā shí zuò shèng yóu。
着意劝民躬耒耜,终朝把酒话田畴。zhe yì quàn mín gōng lěi sì,zhōng cháo bǎ jiǔ huà tián chóu。
三年两下车尘拜,九客同为野景留。sān nián liǎng xià chē chén bài,jiǔ kè tóng wèi yě jǐng liú。
桃李成阴春欲去,寸心耿耿夕阳舟。táo lǐ chéng yīn chūn yù qù,cùn xīn gěng gěng xī yáng zhōu。

次韵

叶茵

竹满园林水满沟,幽深地位度春秋。zhú mǎn yuán lín shuǐ mǎn gōu,yōu shēn dì wèi dù chūn qiū。
坐中不可无侯喜,歌处何须有莫愁。zuò zhōng bù kě wú hóu xǐ,gē chù hé xū yǒu mò chóu。
别墅帘栊风飐燕,远村籉笠雨耕牛。bié shù lián lóng fēng zhǎn yàn,yuǎn cūn tái lì yǔ gēng niú。
老来应物犹强健,多少壮年成梦休。lǎo lái yīng wù yóu qiáng jiàn,duō shǎo zhuàng nián chéng mèng xiū。