古诗词

祖师堂联句

王弘诲

懒性从来野兴长,入山真爱懒融堂。lǎn xìng cóng lái yě xīng zhǎng,rù shān zhēn ài lǎn róng táng。
园林日出喧鸡犬,栋宇人传自晋唐。yuán lín rì chū xuān jī quǎn,dòng yǔ rén chuán zì jìn táng。
万壑尽含风树色,诸夭不散雨花香。wàn hè jǐn hán fēng shù sè,zhū yāo bù sàn yǔ huā xiāng。
已非年少贪相赏,随地呼童典鹔鹴。yǐ fēi nián shǎo tān xiāng shǎng,suí dì hū tóng diǎn sù shuāng。

王弘诲

明广东琼州定安人,字少传,号忠铭。嘉靖四十四年进士。选庶吉士,官至南京礼部尚书。初释褐,值海瑞廷杖下诏狱,力调护之。张居正当国,作《火树篇》、《春雪歌》以讽。有《天池草》、《尚友堂稿》。 王弘诲的作品>>

猜您喜欢

天池

王弘诲

千峰拥禅刹,一见濯天池。qiān fēng yōng chán shā,yī jiàn zhuó tiān chí。
心源通性海,消息几人知。xīn yuán tōng xìng hǎi,xiāo xī jǐ rén zhī。

藏经阁

王弘诲

大藏五千卷,万法还归一。dà cáng wǔ qiān juǎn,wàn fǎ hái guī yī。
心心订密传,文字亦不立。xīn xīn dìng mì chuán,wén zì yì bù lì。

予自七十始制生棺题曰归息庵而系以辞

王弘诲

宇宙此蘧庐,循环自终始。yǔ zhòu cǐ qú lú,xún huán zì zhōng shǐ。
梦觉总非真,瞬息通今古。mèng jué zǒng fēi zhēn,shùn xī tōng jīn gǔ。

吊梁原沙

王弘诲

沙老耽梨园,一往不复返。shā lǎo dān lí yuán,yī wǎng bù fù fǎn。
不知长夜台,何似沧浪馆。bù zhī zhǎng yè tái,hé shì cāng làng guǎn。

秋日过陈仁甫太史宅时雨中庭前花卉艳香过人因取唐诗药径深红苏山窗满翠微为韵就席成五言绝十首选一

王弘诲

静夜花容暗,空阶雨力微。jìng yè huā róng àn,kōng jiē yǔ lì wēi。
故人多意气,秉烛故相依。gù rén duō yì qì,bǐng zhú gù xiāng yī。

说经训儿

王弘诲

天有庶子星,地有莫愁湖。tiān yǒu shù zi xīng,dì yǒu mò chóu hú。
天地且犹然,而况于人乎。tiān dì qiě yóu rán,ér kuàng yú rén hū。

饮丘文庄公宝敕楼

王弘诲

尊闻北海湛流霞,宝敕楼前学士家。zūn wén běi hǎi zhàn liú xiá,bǎo chì lóu qián xué shì jiā。
载酒尚疑天禄阁,传玄空自愧侯芭。zài jiǔ shàng yí tiān lù gé,chuán xuán kōng zì kuì hóu bā。

墨池清兴卷为琼山少府宋任宇题

王弘诲

闲草黄庭换白鹅,墨池深处赞弦歌。xián cǎo huáng tíng huàn bái é,mò chí shēn chù zàn xián gē。
主恩得尔知无负,松下长吟意若何。zhǔ ēn dé ěr zhī wú fù,sōng xià zhǎng yín yì ruò hé。

墨池清兴卷为琼山少府宋任宇题

王弘诲

彩毫挥就仲卿家,文藻翩翩汉吏夸。cǎi háo huī jiù zhòng qīng jiā,wén zǎo piān piān hàn lì kuā。
铁锁银钩应解道,梦中曾否笔生花。tiě suǒ yín gōu yīng jiě dào,mèng zhōng céng fǒu bǐ shēng huā。

阳江环翠堂中留题四首

王弘诲

新筑高斋傍翠林,开帘静对碧云岑。xīn zhù gāo zhāi bàng cuì lín,kāi lián jìng duì bì yún cén。
图书四壁春无价,一寄金门吏隐心。tú shū sì bì chūn wú jià,yī jì jīn mén lì yǐn xīn。

阳江环翠堂中留题四首

王弘诲

闲开图画即丹丘,望里云山总卧游。xián kāi tú huà jí dān qiū,wàng lǐ yún shān zǒng wò yóu。
玄草尚疑扬子阁,月明何似庾公楼。xuán cǎo shàng yí yáng zi gé,yuè míng hé shì yǔ gōng lóu。

阳江环翠堂中留题四首

王弘诲

兀坐幽窗俗虑无,炎天过雨鹤声孤。wù zuò yōu chuāng sú lǜ wú,yán tiān guò yǔ hè shēng gū。
开帘云水鼍峰度,徙倚闲情问钓徒。kāi lián yún shuǐ tuó fēng dù,xǐ yǐ xián qíng wèn diào tú。

阳江环翠堂中留题四首

王弘诲

庭前松竹翠交加,隐几悠然草白麻。tíng qián sōng zhú cuì jiāo jiā,yǐn jǐ yōu rán cǎo bái má。
九转未能论出世,只凭虚室寄烟霞。jiǔ zhuǎn wèi néng lùn chū shì,zhǐ píng xū shì jì yān xiá。

长门秋怨

王弘诲

徙倚雕栏坐夜迟,花间明月瘦寒枝。xǐ yǐ diāo lán zuò yè chí,huā jiān míng yuè shòu hán zhī。
合欢纵得回新宠,零落须教异旧时。hé huān zòng dé huí xīn chǒng,líng luò xū jiào yì jiù shí。

长门秋怨

王弘诲

太液池边看月时,广寒深锁万年枝。tài yè chí biān kàn yuè shí,guǎng hán shēn suǒ wàn nián zhī。
妾心自许如明月,留得清光欲对谁。qiè xīn zì xǔ rú míng yuè,liú dé qīng guāng yù duì shuí。