古诗词

邓允端

过处士山斋

邓允端

一室萧疏甚,禅床印佛宗。yī shì xiāo shū shén,chán chuáng yìn fú zōng。
树阴生石藓,茶鼎带松风。shù yīn shēng shí xiǎn,chá dǐng dài sōng fēng。
去去水千里,行行山几重。qù qù shuǐ qiān lǐ,xíng xíng shān jǐ zhòng。
佩琴与诗卷,回首翠微中。pèi qín yǔ shī juǎn,huí shǒu cuì wēi zhōng。

遣兴

邓允端

得志心偏壮,谋生事转疏。dé zhì xīn piān zhuàng,móu shēng shì zhuǎn shū。
雨蓑春种药,月案夜抄书。yǔ suō chūn zhǒng yào,yuè àn yè chāo shū。
穷达虽同道,功名不定居。qióng dá suī tóng dào,gōng míng bù dìng jū。
凭谁报消息,为问近何如。píng shuí bào xiāo xī,wèi wèn jìn hé rú。

题社友诗稿

邓允端

诗里玄机海样深,散于章句敛于心。shī lǐ xuán jī hǎi yàng shēn,sàn yú zhāng jù liǎn yú xīn。
会时要似庖丁刃,妙处应同靖节琴。huì shí yào shì páo dīng rèn,miào chù yīng tóng jìng jié qín。
韵胜想君言外得,字新令我意边寻。yùn shèng xiǎng jūn yán wài dé,zì xīn lìng wǒ yì biān xún。
痴人说梦终难信,何日樽前取次吟。chī rén shuō mèng zhōng nán xìn,hé rì zūn qián qǔ cì yín。

绝句

邓允端

楚岸卸轻帆,停舟曲江曲。chǔ àn xiè qīng fān,tíng zhōu qū jiāng qū。
日暮塞鸿归,春水平桥绿。rì mù sāi hóng guī,chūn shuǐ píng qiáo lǜ。

秋兴

邓允端

轻烟漠漠锁晴岚,野水溪边小驻骖。qīng yān mò mò suǒ qíng lán,yě shuǐ xī biān xiǎo zhù cān。
日暮征鸿落何处,似将风景过江南。rì mù zhēng hóng luò hé chù,shì jiāng fēng jǐng guò jiāng nán。

试笺

邓允端

拨开宿火起炉烟,留得馀香伴夜禅。bō kāi sù huǒ qǐ lú yān,liú dé yú xiāng bàn yè chán。
落尽碧桃春不管,东风却放柳飞绵。luò jǐn bì táo chūn bù guǎn,dōng fēng què fàng liǔ fēi mián。

涉江采芙蓉

邓允端

涉江采芙蓉,欲采寄所思。shè jiāng cǎi fú róng,yù cǎi jì suǒ sī。
所思今何在,望断天一涯。suǒ sī jīn hé zài,wàng duàn tiān yī yá。
将花照秋水,秋水清且漪。jiāng huā zhào qiū shuǐ,qiū shuǐ qīng qiě yī。
行乐不得再,日暮空凄悲。xíng lè bù dé zài,rì mù kōng qī bēi。

古乐府

邓允端

梧桐叶落秋容早,夜夜寒蛩泣衰草。wú tóng yè luò qiū róng zǎo,yè yè hán qióng qì shuāi cǎo。
凤钗金冷鬓云凋,可惜红颜镜中老。fèng chāi jīn lěng bìn yún diāo,kě xī hóng yán jìng zhōng lǎo。
音尘望断沈双鲤,唤起相思何日已。yīn chén wàng duàn shěn shuāng lǐ,huàn qǐ xiāng sī hé rì yǐ。
琐窗人静月轮孤,六曲屏山冷如水。suǒ chuāng rén jìng yuè lún gū,liù qū píng shān lěng rú shuǐ。