古诗词

刘琰

诘猫

刘琰

古人养客乏车鱼,今汝何功客不如。gǔ rén yǎng kè fá chē yú,jīn rǔ hé gōng kè bù rú。
饭有溪鱼眠有毯,忍教鼠啮案头书。fàn yǒu xī yú mián yǒu tǎn,rěn jiào shǔ niè àn tóu shū。

王刚仲惠诗醉笔聊和

刘琰

君不见山泽之癯蒙野服,为彼隰桑还自沃。jūn bù jiàn shān zé zhī qú méng yě fú,wèi bǐ xí sāng hái zì wò。
又不见侯门公子贵且娇,饱豢膏粱犹未足。yòu bù jiàn hóu mén gōng zi guì qiě jiāo,bǎo huàn gāo liáng yóu wèi zú。
人生贵贱不难分,唯有圣贤无等伦。rén shēng guì jiàn bù nán fēn,wéi yǒu shèng xián wú děng lún。
朝为涂人暮为禹,穷崖断壑看回春。cháo wèi tú rén mù wèi yǔ,qióng yá duàn hè kàn huí chūn。
君方妙龄截不住,万里飞黄又腾世。jūn fāng miào líng jié bù zhù,wàn lǐ fēi huáng yòu téng shì。
王良造父不得施,耳侧风声未为遽。wáng liáng zào fù bù dé shī,ěr cè fēng shēng wèi wèi jù。
我思古人爱其宇,青蘋堂兮杜若庑。wǒ sī gǔ rén ài qí yǔ,qīng píng táng xī dù ruò wǔ。
芰荷可裳菊可餐,肯逐纤埃与尘土。jì hé kě shang jú kě cān,kěn zhú xiān āi yǔ chén tǔ。
是中非声亦非色,安得与君一冯轼。shì zhōng fēi shēng yì fēi sè,ān dé yǔ jūn yī féng shì。
鹍鹏变化不可量,要指天池为一息。kūn péng biàn huà bù kě liàng,yào zhǐ tiān chí wèi yī xī。
悠悠此道谁能将,从知可玩不可忘。yōu yōu cǐ dào shuí néng jiāng,cóng zhī kě wán bù kě wàng。
慎勿随风学飘絮,春光骀荡成飞扬。shèn wù suí fēng xué piāo xù,chūn guāng dài dàng chéng fēi yáng。