古诗词

郑清之

冬节忤

郑清之

菊坡笔挽千钧力,剪就冰绡出鲛织。jú pō bǐ wǎn qiān jūn lì,jiǎn jiù bīng xiāo chū jiāo zhī。
谪仙笑作扬州诗,鹏赋消摇六月息。zhé xiān xiào zuò yáng zhōu shī,péng fù xiāo yáo liù yuè xī。
市门聊学子真隐,下坐还从季野识。shì mén liáo xué zi zhēn yǐn,xià zuò hái cóng jì yě shí。
清标自是孤山姿,㜮视唐家六宫色。qīng biāo zì shì gū shān zī,làn shì táng jiā liù gōng sè。
芒端琢句貌疏影,竹边着渠牛砺石。máng duān zuó jù mào shū yǐng,zhú biān zhe qú niú lì shí。
枝横带雪最佳处,近水清寒月先得。zhī héng dài xuě zuì jiā chù,jìn shuǐ qīng hán yuè xiān dé。
语梅政可兄涪翁,冻雨浯溪打碑墨。yǔ méi zhèng kě xiōng fú wēng,dòng yǔ wú xī dǎ bēi mò。

谢郑广文和韵

郑清之

春工沤丝呈巧力,红日如梭万花织。chūn gōng ōu sī chéng qiǎo lì,hóng rì rú suō wàn huā zhī。
爱花荡子不爱命,效死骊姬似荀息。ài huā dàng zi bù ài mìng,xiào sǐ lí jī shì xún xī。
草木摇落天地闭,贤哉梅也众不识。cǎo mù yáo luò tiān dì bì,xián zāi méi yě zhòng bù shí。
灵根九转到仙品,千古离骚作书色。líng gēn jiǔ zhuǎn dào xiān pǐn,qiān gǔ lí sāo zuò shū sè。
涨晴痴暖动山意,攀翻健倒苍苔石。zhǎng qíng chī nuǎn dòng shān yì,pān fān jiàn dào cāng tái shí。
高标底须雪后见,清芬每向闲中得。gāo biāo dǐ xū xuě hòu jiàn,qīng fēn měi xiàng xián zhōng dé。
花前失喜广文诗,柿叶书成点新墨。huā qián shī xǐ guǎng wén shī,shì yè shū chéng diǎn xīn mò。

广文出新意得梅之全花实根叶谱入秀句辄效反骚一章

郑清之

东风不借半分力,老树丝窠罥寒织。dōng fēng bù jiè bàn fēn lì,lǎo shù sī kē juàn hán zhī。
虚枝生白独也正,夜气归根吹以息。xū zhī shēng bái dú yě zhèng,yè qì guī gēn chuī yǐ xī。
个中洒洒无一尘,无眼界至无意识。gè zhōng sǎ sǎ wú yī chén,wú yǎn jiè zhì wú yì shí。
居然暗发定慧香,不取诸相了空色。jū rán àn fā dìng huì xiāng,bù qǔ zhū xiāng le kōng sè。
若于此花论相好,是人如以木钻石。ruò yú cǐ huā lùn xiāng hǎo,shì rén rú yǐ mù zuān shí。
吾尝闻之老瞿昙,无有少法为可得。wú cháng wén zhī lǎo qú tán,wú yǒu shǎo fǎ wèi kě dé。
我诗当以无耳听,索梅一笑付蝇墨。wǒ shī dāng yǐ wú ěr tīng,suǒ méi yī xiào fù yíng mò。

再和

郑清之

青藜不解支脚力,机杼微闻隔林织。qīng lí bù jiě zhī jiǎo lì,jī zhù wēi wén gé lín zhī。
暗香来处穷幽栖,蹇驴崎岖牛喘息。àn xiāng lái chù qióng yōu qī,jiǎn lǘ qí qū niú chuǎn xī。
山中欲访隐君子,等闲未许李邕识。shān zhōng yù fǎng yǐn jūn zi,děng xián wèi xǔ lǐ yōng shí。
同盟颇笑五大夫,晚节污秦有惭色。tóng méng pǒ xiào wǔ dà fū,wǎn jié wū qín yǒu cán sè。
摩挲寒玉古苔藓,从渠唤作荆山石。mó sā hán yù gǔ tái xiǎn,cóng qú huàn zuò jīng shān shí。
雪中素隐非行怪,自是花间着不得。xuě zhōng sù yǐn fēi xíng guài,zì shì huā jiān zhe bù dé。
直须谪仙苏二来,溪藤快扫如鸿墨。zhí xū zhé xiān sū èr lái,xī téng kuài sǎo rú hóng mò。

再和

郑清之

雪意贾寒欺酒力,思妇懒学回文织。xuě yì jiǎ hán qī jiǔ lì,sī fù lǎn xué huí wén zhī。
屏山未合篆痕销,笑倩南枝陪燕息。píng shān wèi hé zhuàn hén xiāo,xiào qiàn nán zhī péi yàn xī。
冰纨绛蜡入纤手,素脸殷跗未真识。bīng wán jiàng là rù xiān shǒu,sù liǎn yīn fū wèi zhēn shí。
儿痴认作春风面,刚道杏花欠颜色。ér chī rèn zuò chūn fēng miàn,gāng dào xìng huā qiàn yán sè。
香浮纸帐梦欲醒,影到窗纱月移石。xiāng fú zhǐ zhàng mèng yù xǐng,yǐng dào chuāng shā yuè yí shí。
为梅着语将无同,左袒孤山未为得。wèi méi zhe yǔ jiāng wú tóng,zuǒ tǎn gū shān wèi wèi dé。
吴都夸丽逸此士,十年浪费老伧墨。wú dōu kuā lì yì cǐ shì,shí nián làng fèi lǎo cāng mò。

和赵静乐梅韵

郑清之

伊祁作春私帝力,司花女课千机织。yī qí zuò chūn sī dì lì,sī huā nǚ kè qiān jī zhī。
月四十五以为功,化工何尝停半息。yuè sì shí wǔ yǐ wèi gōng,huà gōng hé cháng tíng bàn xī。
老梅偃蹇傲众芳,一钱轻视程不识。lǎo méi yǎn jiǎn ào zhòng fāng,yī qián qīng shì chéng bù shí。
和羹肯为媚灶计,望林祗笑欲炙色。hé gēng kěn wèi mèi zào jì,wàng lín zhī xiào yù zhì sè。
莓苔被服当文绣,冰雪定交过金石。méi tái bèi fú dāng wén xiù,bīng xuě dìng jiāo guò jīn shí。
静乐先生大雅韵,始信清名不虚得。jìng lè xiān shēng dà yǎ yùn,shǐ xìn qīng míng bù xū dé。
政须草圣传新篇,安得张颠首濡墨。zhèng xū cǎo shèng chuán xīn piān,ān dé zhāng diān shǒu rú mò。

和赵静乐梅韵

郑清之

司寒驾天骋轨力,冻合冰蚕不成织。sī hán jià tiān chěng guǐ lì,dòng hé bīng cán bù chéng zhī。
皮肤皲瘃雪满衣,真人恬漠与道息。pí fū jūn zhú xuě mǎn yī,zhēn rén tián mò yǔ dào xī。
一花挺出万木僵,其友松筠乃能识。yī huā tǐng chū wàn mù jiāng,qí yǒu sōng yún nǎi néng shí。
清香远到惟德馨,素质自持无异色。qīng xiāng yuǎn dào wéi dé xīn,sù zhì zì chí wú yì sè。
春工着意嫔众卉,用物精多老苍石。chūn gōng zhe yì pín zhòng huì,yòng wù jīng duō lǎo cāng shí。
耄红飞尽蜜房深,佳处暗为蜂翅得。mào hóng fēi jǐn mì fáng shēn,jiā chù àn wèi fēng chì dé。
谁知竹外一枝好,千载垂芳在诗墨。shuí zhī zhú wài yī zhī hǎo,qiān zài chuí fāng zài shī mò。

菊坡叠遣

郑清之

霜雰雰兮风乍力,草变衰兮蛩罢织。shuāng fēn fēn xī fēng zhà lì,cǎo biàn shuāi xī qióng bà zhī。
思秋兰兮委萧艾,望椒丘兮聊止息。sī qiū lán xī wěi xiāo ài,wàng jiāo qiū xī liáo zhǐ xī。
怅佳人兮既远,纷吾美兮谁识。chàng jiā rén xī jì yuǎn,fēn wú měi xī shuí shí。
忽有人兮好修,遗予佩兮春色。hū yǒu rén xī hǎo xiū,yí yǔ pèi xī chūn sè。
茁琼芽兮九畹,带杜衡兮被石。zhuó qióng yá xī jiǔ wǎn,dài dù héng xī bèi shí。
凛增冰兮峨峨,杳光风兮骤得。lǐn zēng bīng xī é é,yǎo guāng fēng xī zhòu dé。
卜兰居兮南坡,拂余龟兮食墨。bo lán jū xī nán pō,fú yú guī xī shí mò。

和赵大监知宗韵

郑清之

万里修程占学力,色丝黄绢新组织。wàn lǐ xiū chéng zhàn xué lì,sè sī huáng juàn xīn zǔ zhī。
只今下笔追二雅,端如养气闭千息。zhǐ jīn xià bǐ zhuī èr yǎ,duān rú yǎng qì bì qiān xī。
公子何自知寒梅,须知三长具精识。gōng zi hé zì zhī hán méi,xū zhī sān zhǎng jù jīng shí。
亭亭玉雪瑞烟晓,爱日香浮彩衣色。tíng tíng yù xuě ruì yān xiǎo,ài rì xiāng fú cǎi yī sè。
自然雅韵出天姿,芝兰那肯羡玄石。zì rán yǎ yùn chū tiān zī,zhī lán nà kěn xiàn xuán shí。
我惭姱节对俚语,炊沙镂冰竟何得。wǒ cán kuā jié duì lǐ yǔ,chuī shā lòu bīng jìng hé dé。
愿君写入遂锦堂,冷蕊疏枝陪淡墨。yuàn jūn xiě rù suì jǐn táng,lěng ruǐ shū zhī péi dàn mò。

再韵简菊坡

郑清之

访梅长与寒角力,两鬓丝丝尚堪织。fǎng méi zhǎng yǔ hán jiǎo lì,liǎng bìn sī sī shàng kān zhī。
吊湘赋鵩强解事,长沙少年空太息。diào xiāng fù fú qiáng jiě shì,zhǎng shā shǎo nián kōng tài xī。
酷爱孤芳支岁寒,草木虽多懒求识。kù ài gū fāng zhī suì hán,cǎo mù suī duō lǎn qiú shí。
肥遁不为苍帝臣,白贲丘园义形色。féi dùn bù wèi cāng dì chén,bái bēn qiū yuán yì xíng sè。
风饕雪虐真养素,笑枕溪流漱寒石。fēng tāo xuě nüè zhēn yǎng sù,xiào zhěn xī liú shù hán shí。
请翻橘颂作梅赋,倍觉风骚楚人得。qǐng fān jú sòng zuò méi fù,bèi jué fēng sāo chǔ rén dé。
诗翁试为决然疑,谓余非是甘饮墨。shī wēng shì wèi jué rán yí,wèi yú fēi shì gān yǐn mò。

昨虽移韵于兰然石鼎联章不可以不成也再赋一则语以殿众作亦骚之乱词云

郑清之

好恶移人信有力,宫姬尚取昆仑织。hǎo è yí rén xìn yǒu lì,gōng jī shàng qǔ kūn lún zhī。
刚姿未必广平爱,皓首谁怜赵岐息。gāng zī wèi bì guǎng píng ài,hào shǒu shuí lián zhào qí xī。
夷车衡茝荪芷荃,富矣离骚夸博识。yí chē héng chǎi sūn zhǐ quán,fù yǐ lí sāo kuā bó shí。
灵均颂橘不及梅,内白孰为有精色。líng jūn sòng jú bù jí méi,nèi bái shú wèi yǒu jīng sè。
夫何卞玉楚见弃,素荣无乃珷玞石。fū hé biàn yù chǔ jiàn qì,sù róng wú nǎi wǔ fū shí。
梅古贤人又何怨,伯夷正自求仁得。méi gǔ xián rén yòu hé yuàn,bó yí zhèng zì qiú rén dé。
氏以墨胎端自污,请效公输为削墨。shì yǐ mò tāi duān zì wū,qǐng xiào gōng shū wèi xuē mò。

昨虽移韵于兰然石鼎联章不可以不成也再赋一则语以殿众作亦骚之乱词云

郑清之

续诗愧无修绠力,意绪中断轲母织。xù shī kuì wú xiū gěng lì,yì xù zhōng duàn kē mǔ zhī。
掉头吟坐欲成寐,出吻悲鸣方愿息。diào tóu yín zuò yù chéng mèi,chū wěn bēi míng fāng yuàn xī。
君诗爱梅笔不停,四叠阳关人未识。jūn shī ài méi bǐ bù tíng,sì dié yáng guān rén wèi shí。
冰壶交映雪同调,秋水为神月争色。bīng hú jiāo yìng xuě tóng diào,qiū shuǐ wèi shén yuè zhēng sè。
翛然未肯弟山矾,介如何必化松石。xiāo rán wèi kěn dì shān fán,jiè rú hé bì huà sōng shí。
诗坛置韵百夷姓,敌垒收功剧孟得。shī tán zhì yùn bǎi yí xìng,dí lěi shōu gōng jù mèng dé。
须君为梅作佳传,问事玄冥烦史墨。xū jūn wèi méi zuò jiā chuán,wèn shì xuán míng fán shǐ mò。

再和静乐

郑清之

夫君论事回天力,斯文如贡厥篚织。fū jūn lùn shì huí tiān lì,sī wén rú gòng jué fěi zhī。
天葩瑞时来帝傍,天香染衣未渠息。tiān pā ruì shí lái dì bàng,tiān xiāng rǎn yī wèi qú xī。
因携天上白琅玕,散作天花天女识。yīn xié tiān shàng bái láng gān,sàn zuò tiān huā tiān nǚ shí。
冰清谁似乃翁誉,玉麈孩视宁馨色。bīng qīng shuí shì nǎi wēng yù,yù zhǔ hái shì níng xīn sè。
月中疏影射银汉,雪里樛枝护磐石。yuè zhōng shū yǐng shè yín hàn,xuě lǐ jiū zhī hù pán shí。
望林笑策盖世勋,万户侯封为公得。wàng lín xiào cè gài shì xūn,wàn hù hóu fēng wèi gōng dé。
吹彻楼头画角春,十行朝拜睿思墨。chuī chè lóu tóu huà jiǎo chūn,shí xíng cháo bài ruì sī mò。

静乐用元韵为劝学之什再和

郑清之

士惟食志非食力,於陵奚事亲屦织。shì wéi shí zhì fēi shí lì,yú líng xī shì qīn jù zhī。
静乐一门自师友,篑进不为子贡息。jìng lè yī mén zì shī yǒu,kuì jìn bù wèi zi gòng xī。
元仲季方从太丘,海内人士俱愿识。yuán zhòng jì fāng cóng tài qiū,hǎi nèi rén shì jù yuàn shí。
案上惟作羽籥声,室中定无锄帚色。àn shàng wéi zuò yǔ yuè shēng,shì zhōng dìng wú chú zhǒu sè。
申旦督课如园蔬,子夜程书过衡石。shēn dàn dū kè rú yuán shū,zi yè chéng shū guò héng shí。
举似翁妪笞其儿,教育英才笑安得。jǔ shì wēng yù chī qí ér,jiào yù yīng cái xiào ān dé。
文献超群王谢家,韦布当磨铁砚墨。wén xiàn chāo qún wáng xiè jiā,wéi bù dāng mó tiě yàn mò。

再和梅韵

郑清之

北窗梦觉呼一力,曙鸟微闻络纬织。běi chuāng mèng jué hū yī lì,shǔ niǎo wēi wén luò wěi zhī。
推窗宛见野梅面,带雨犹如看花息。tuī chuāng wǎn jiàn yě méi miàn,dài yǔ yóu rú kàn huā xī。
坚白雅占南枝先,浅红留待北人识。jiān bái yǎ zhàn nán zhī xiān,qiǎn hóng liú dài běi rén shí。
宫中自是怜玉奴,天上何为爱蓝色。gōng zhōng zì shì lián yù nú,tiān shàng hé wèi ài lán sè。
肯随兰芷媚屈宋,独主芙蓉笑丁石。kěn suí lán zhǐ mèi qū sòng,dú zhǔ fú róng xiào dīng shí。
愧我联篇蚁空旋,羡君六博枭已得。kuì wǒ lián piān yǐ kōng xuán,xiàn jūn liù bó xiāo yǐ dé。
梅懒作尉竟仙去,拜官无用斜封墨。méi lǎn zuò wèi jìng xiān qù,bài guān wú yòng xié fēng mò。

再和劝学韵

郑清之

仕学优于服田力,公仪之家废葵织。shì xué yōu yú fú tián lì,gōng yí zhī jiā fèi kuí zhī。
诗书为府道德林,乐在藏修洎游息。shī shū wèi fǔ dào dé lín,lè zài cáng xiū jì yóu xī。
浓薰班马有馀香,暗摸曹刘岂难识。nóng xūn bān mǎ yǒu yú xiāng,àn mō cáo liú qǐ nán shí。
插架牙签映隙曛,近竹芸编侵晚色。chā jià yá qiān yìng xì xūn,jìn zhú yún biān qīn wǎn sè。
诸生竞诧边腹笥,正音如闻孔堂石。zhū shēng jìng chà biān fù sì,zhèng yīn rú wén kǒng táng shí。
从知车马自稽古,须信熊鱼可兼得。cóng zhī chē mǎ zì jī gǔ,xū xìn xióng yú kě jiān dé。
四科褒进惟尚贤,钦想昌黎方读墨。sì kē bāo jìn wéi shàng xián,qīn xiǎng chāng lí fāng dú mò。

和葺芷雪韵

郑清之

冰山凿碎五丁力,散作席花谁捆织。bīng shān záo suì wǔ dīng lì,sàn zuò xí huā shuí kǔn zhī。
射雕人去飞燕寒,拥衾内视方闭息。shè diāo rén qù fēi yàn hán,yōng qīn nèi shì fāng bì xī。
能令赤凤冒白羽,夜半翾翻天际识。néng lìng chì fèng mào bái yǔ,yè bàn xuān fān tiān jì shí。
白云乡中助剧戏,从以万妃纷玉色。bái yún xiāng zhōng zhù jù xì,cóng yǐ wàn fēi fēn yù sè。
鸾沼乍惊舞明镜,虎盐未见盖危石。luán zhǎo zhà jīng wǔ míng jìng,hǔ yán wèi jiàn gài wēi shí。
乍离还合纷总总,已定复飘如得得。zhà lí hái hé fēn zǒng zǒng,yǐ dìng fù piāo rú dé dé。
姑置是事先年丰,有突不黔应笑墨。gū zhì shì shì xiān nián fēng,yǒu tū bù qián yīng xiào mò。

和葺芷雪韵

郑清之

夸父逐日有馀力,驱万白蜺飞练织。kuā fù zhú rì yǒu yú lì,qū wàn bái ní fēi liàn zhī。
连天照耀作夜明,涌池培堆惊壤息。lián tiān zhào yào zuò yè míng,yǒng chí péi duī jīng rǎng xī。
竹高已学枪头势,梅近犹能半面识。zhú gāo yǐ xué qiāng tóu shì,méi jìn yóu néng bàn miàn shí。
坡翁笑效六一体,八章联翩韵声色。pō wēng xiào xiào liù yī tǐ,bā zhāng lián piān yùn shēng sè。
麻衣忽见蜉蝣阵,砚池观鱼来紫石。má yī hū jiàn fú yóu zhèn,yàn chí guān yú lái zǐ shí。
郑谷祗解瘦寒句,江上渔蓑正披得。zhèng gǔ zhī jiě shòu hán jù,jiāng shàng yú suō zhèng pī dé。
何如囊锦生縠纹,兔园老笔阳春墨。hé rú náng jǐn shēng hú wén,tù yuán lǎo bǐ yáng chūn mò。

再和雪韵

郑清之

司冬已穷造父力,寒机堕指晓犹织。sī dōng yǐ qióng zào fù lì,hán jī duò zhǐ xiǎo yóu zhī。
长安贵人金屋娇,琉璃屏下方偃息。zhǎng ān guì rén jīn wū jiāo,liú lí píng xià fāng yǎn xī。
穿窗入幕儿女笑,唤作杨花元不识。chuān chuāng rù mù ér nǚ xiào,huàn zuò yáng huā yuán bù shí。
明珠照乘月午夜,秋水连云天一色。míng zhū zhào chéng yuè wǔ yè,qiū shuǐ lián yún tiān yī sè。
翻缟新诗出退之,撒盐戏语欺安石。fān gǎo xīn shī chū tuì zhī,sā yán xì yǔ qī ān shí。
一寒最怜东郭士,履穿踵决行不得。yī hán zuì lián dōng guō shì,lǚ chuān zhǒng jué xíng bù dé。
自喜犹为孔子徒,且学颜渊食炊墨。zì xǐ yóu wèi kǒng zi tú,qiě xué yán yuān shí chuī mò。

拙偈调偃溪上人

郑清之

昌黎先生入山里,大颠牢把数珠子。chāng lí xiān shēng rù shān lǐ,dà diān láo bǎ shù zhū zi。
松下经函着净瓶,照管习之翻却水。sōng xià jīng hán zhe jìng píng,zhào guǎn xí zhī fān què shuǐ。
丞郎满檐江西禅,行行勘辩撩天鼻。chéng láng mǎn yán jiāng xī chán,xíng xíng kān biàn liāo tiān bí。
偃溪烂嚼雪窗纸,换却舌头别参起。yǎn xī làn jué xuě chuāng zhǐ,huàn què shé tóu bié cān qǐ。