古诗词

萧元之

与程右史论诗道

萧元之

我尝论诗始,其道最希夷。wǒ cháng lùn shī shǐ,qí dào zuì xī yí。
神工裂浑沌,声音相雄雌。shén gōng liè hún dùn,shēng yīn xiāng xióng cí。
物理何钜细,人性无妍媸。wù lǐ hé jù xì,rén xìng wú yán chī。
当其天真发,各鸣志所之。dāng qí tiān zhēn fā,gè míng zhì suǒ zhī。
斯民朴未散,粹如玉不疵。sī mín pǔ wèi sàn,cuì rú yù bù cī。
老稚壤衢日,君臣赓歌时。lǎo zhì rǎng qú rì,jūn chén gēng gē shí。
下逮雅颂作,间列民风熙。xià dǎi yǎ sòng zuò,jiān liè mín fēng xī。
怡愉且密勿,和厚无浇漓。yí yú qiě mì wù,hé hòu wú jiāo lí。
固经圣人择,要匪古义亏。gù jīng shèng rén zé,yào fěi gǔ yì kuī。
屈宋变赋体,苏李五字诗。qū sòng biàn fù tǐ,sū lǐ wǔ zì shī。
七字追迅电,陶谢萦寒漪。qī zì zhuī xùn diàn,táo xiè yíng hán yī。
虽各骋逸思,犹如观尊彝。suī gè chěng yì sī,yóu rú guān zūn yí。
但有奇古意,了非斧凿姿。dàn yǒu qí gǔ yì,le fēi fǔ záo zī。
伤心玉台后,巧丽争纷披。shāng xīn yù tái hòu,qiǎo lì zhēng fēn pī。
雕锼以为工,叫噪以为奇。diāo sōu yǐ wèi gōng,jiào zào yǐ wèi qí。
诗乃一技尔,那复古道为。shī nǎi yī jì ěr,nà fù gǔ dào wèi。
有唐李与杜,切切哀其衰。yǒu táng lǐ yǔ dù,qiè qiè āi qí shuāi。
稍欲复古作,便觉骚些遗。shāo yù fù gǔ zuò,biàn jué sāo xiē yí。
后人好异论,咸酸各行私。hòu rén hǎo yì lùn,xián suān gè xíng sī。
白以诡见斥,甫以朴见嗤。bái yǐ guǐ jiàn chì,fǔ yǐ pǔ jiàn chī。
那知托奥妙,中有真趣怡。nà zhī tuō ào miào,zhōng yǒu zhēn qù yí。
昧昧作者流,行行信且疑。mèi mèi zuò zhě liú,xíng xíng xìn qiě yí。
我尝任胸臆,谓自唐无诗。wǒ cháng rèn xiōng yì,wèi zì táng wú shī。
山川或登览,朋友或聚离。shān chuān huò dēng lǎn,péng yǒu huò jù lí。
颇以悲喜意,吐作蹇复辞。pǒ yǐ bēi xǐ yì,tǔ zuò jiǎn fù cí。
岂有肩古作,聊欲支倾攲。qǐ yǒu jiān gǔ zuò,liáo yù zhī qīng qī。
子云不可待,赏者又复谁。zi yún bù kě dài,shǎng zhě yòu fù shuí。
所以拜坛下,傥令佐鼓旗。suǒ yǐ bài tán xià,tǎng lìng zuǒ gǔ qí。
庶几皇甫谧,犹能知左思。shù jǐ huáng fǔ mì,yóu néng zhī zuǒ sī。
2112