古诗词

王艮

追和唐询华亭十咏顾亭林

王艮

兹山孕奇秀,因人得佳名。zī shān yùn qí xiù,yīn rén dé jiā míng。
人去山亦枯,竹柏藏秋声。rén qù shān yì kū,zhú bǎi cáng qiū shēng。
寒泉湛空碧,石穴俨不倾。hán quán zhàn kōng bì,shí xué yǎn bù qīng。
焉知千载后,岂无君子生。yān zhī qiān zài hòu,qǐ wú jūn zi shēng。

追和唐询华亭十咏顾亭林

王艮

传闻三女冈,不志三女名。chuán wén sān nǚ gāng,bù zhì sān nǚ míng。
萧萧白杨尽,靡靡芳草生。xiāo xiāo bái yáng jǐn,mí mí fāng cǎo shēng。
西施殆其国,此恨尚未平。xī shī dài qí guó,cǐ hèn shàng wèi píng。
碧血化游䗲,犹当照吴城。bì xuè huà yóu lìn,yóu dāng zhào wú chéng。

五泄山二首

王艮

七十二峰水碧,白云半掩招提。qī shí èr fēng shuǐ bì,bái yún bàn yǎn zhāo tí。
清昼焚香燕坐,绿阴深处乌啼。qīng zhòu fén xiāng yàn zuò,lǜ yīn shēn chù wū tí。

五泄山二首

王艮

山骨层层刻画,溪流曲曲萦回。shān gǔ céng céng kè huà,xī liú qū qū yíng huí。
岩际玉龙喷雪,天风吹落瑶台。yán jì yù lóng pēn xuě,tiān fēng chuī luò yáo tái。
2412