古诗词

吴敬夫

题芦花被图

吴敬夫

秋风吟就芦花被,一落人间知几年?qiū fēng yín jiù lú huā bèi,yī luò rén jiān zhī jǐ nián?
泽国江山今入画,诗人毛骨久成仙。zé guó jiāng shān jīn rù huà,shī rén máo gǔ jiǔ chéng xiān。
高情已落沧洲外,旧梦犹迷白鸟边。gāo qíng yǐ luò cāng zhōu wài,jiù mèng yóu mí bái niǎo biān。
展卷不知时世换,水光山色故依然。zhǎn juǎn bù zhī shí shì huàn,shuǐ guāng shān sè gù yī rán。

思子

吴敬夫

剑阁凌云鸟道边,路难闻说上青天。jiàn gé líng yún niǎo dào biān,lù nán wén shuō shàng qīng tiān。
山川万里身如寄,鸿雁三秋信不传。shān chuān wàn lǐ shēn rú jì,hóng yàn sān qiū xìn bù chuán。
落叶打窗风似雨,孤灯背壁夜如年。luò yè dǎ chuāng fēng shì yǔ,gū dēng bèi bì yè rú nián。
老怀一掬钟情泪,几度沾衣独泫然。lǎo huái yī jū zhōng qíng lèi,jǐ dù zhān yī dú xuàn rán。