古诗词

唐朝

五无吟六首

唐朝

与物无心心颇宽,无才赢得本无官。yǔ wù wú xīn xīn pǒ kuān,wú cái yíng dé běn wú guān。
更无文字劳神思,缄口无言漫自安。gèng wú wén zì láo shén sī,jiān kǒu wú yán màn zì ān。

五无吟六首

唐朝

此君原是主人翁,夙夜惺惺俨在中。cǐ jūn yuán shì zhǔ rén wēng,sù yè xīng xīng yǎn zài zhōng。
只为杜门能谢客,一间虚室自玲珑。zhǐ wèi dù mén néng xiè kè,yī jiān xū shì zì líng lóng。

五无吟六首

唐朝

山中古木老槎牙,几度逢春不放花。shān zhōng gǔ mù lǎo chá yá,jǐ dù féng chūn bù fàng huā。
清庙栋梁奚足取,霜枝雪干漫矜夸。qīng miào dòng liáng xī zú qǔ,shuāng zhī xuě gàn màn jīn kuā。

五无吟六首

唐朝

鲈鳜吞香系钓筒,珍禽解语入金笼。lú guì tūn xiāng xì diào tǒng,zhēn qín jiě yǔ rù jīn lóng。
为怜鲜鴳能安分,自得丛林浅濑中。wèi lián xiān yàn néng ān fēn,zì dé cóng lín qiǎn lài zhōng。

五无吟六首

唐朝

云在空中变态奇,风来江上浪漪漪。yún zài kōng zhōng biàn tài qí,fēng lái jiāng shàng làng yī yī。
何如风定云开后,秋水长天一色时。hé rú fēng dìng yún kāi hòu,qiū shuǐ zhǎng tiān yī sè shí。

五无吟六首

唐朝

晓林喜鹊暮林鸦,饮啄随时漫自嘉。xiǎo lín xǐ què mù lín yā,yǐn zhuó suí shí màn zì jiā。
祸福于人何所与,不劳屋角日喳喳。huò fú yú rén hé suǒ yǔ,bù láo wū jiǎo rì zhā zhā。