古诗词

陆文圭

题牡丹梨花手卷

陆文圭

沉香宴罢索人扶,重向银屏睹雪肤。chén xiāng yàn bà suǒ rén fú,zhòng xiàng yín píng dǔ xuě fū。
一笑不偿千古恨,玉环当日倚阑图。yī xiào bù cháng qiān gǔ hèn,yù huán dāng rì yǐ lán tú。

王隐斋墨梅

陆文圭

曾看月下挂疏影,更怜雪后折横枝。céng kàn yuè xià guà shū yǐng,gèng lián xuě hòu zhé héng zhī。
逋仙此诗真是画,王生非画却成诗。bū xiān cǐ shī zhēn shì huà,wáng shēng fēi huà què chéng shī。

题补之梅

陆文圭

含章殿里雪中开,曾共君王索笑来。hán zhāng diàn lǐ xuě zhōng kāi,céng gòng jūn wáng suǒ xiào lái。
著在荒蹊枯竹畔,可知准敕号村梅。zhù zài huāng qī kū zhú pàn,kě zhī zhǔn chì hào cūn méi。

题扇有所赠

陆文圭

圆如宝月洁如霜,素手轻摇玉体凉。yuán rú bǎo yuè jié rú shuāng,sù shǒu qīng yáo yù tǐ liáng。
报道明朝秋节至,婕妤无复望专房。bào dào míng cháo qiū jié zhì,jié yú wú fù wàng zhuān fáng。

亭下玉兰花开

陆文圭

初如春笋露纤娇,拆似红莲白羽摇。chū rú chūn sǔn lù xiān jiāo,chāi shì hóng lián bái yǔ yáo。
亭下吟翁步明月,玉人虚度可怜宵。tíng xià yín wēng bù míng yuè,yù rén xū dù kě lián xiāo。

梨花

陆文圭

粉香初试晓妆匀,花貌参差是玉真。fěn xiāng chū shì xiǎo zhuāng yún,huā mào cān chà shì yù zhēn。
茅屋诗人嗟老去,东风勿送一枝春。máo wū shī rén jiē lǎo qù,dōng fēng wù sòng yī zhī chūn。

枯松

陆文圭

谁见当年长发须,变成龙虎卧交衢。shuí jiàn dāng nián zhǎng fā xū,biàn chéng lóng hǔ wò jiāo qú。
虽然拥肿无人问,投老犹堪作大夫。suī rán yōng zhǒng wú rén wèn,tóu lǎo yóu kān zuò dà fū。

深山佳处子昂为宣城友人书

陆文圭

浊流不受美女鉴,丑石乃似顽夫形。zhuó liú bù shòu měi nǚ jiàn,chǒu shí nǎi shì wán fū xíng。
行尽溪山千百里,只宜此地结茅亭。xíng jǐn xī shān qiān bǎi lǐ,zhǐ yí cǐ dì jié máo tíng。

深山佳处子昂为宣城友人书

陆文圭

岩花半识玄晖面,溪声细和谪仙诗。yán huā bàn shí xuán huī miàn,xī shēng xì hé zhé xiān shī。
行云流水自今古,渔叟樵童了不知。xíng yún liú shuǐ zì jīn gǔ,yú sǒu qiáo tóng le bù zhī。

鹿葱绝句

陆文圭

丹葩信不类苹蒿,雨后常抽绿玉条。dān pā xìn bù lèi píng hāo,yǔ hòu cháng chōu lǜ yù tiáo。
此草岂宜充鹿食,瘦茎却比沈郎腰。cǐ cǎo qǐ yí chōng lù shí,shòu jīng què bǐ shěn láng yāo。

入京二首其一

陆文圭

手摧布被入嵌中,颇似切川六十翁。shǒu cuī bù bèi rù qiàn zhōng,pǒ shì qiè chuān liù shí wēng。
未必汉延推第一,不须侧目事辕公。wèi bì hàn yán tuī dì yī,bù xū cè mù shì yuán gōng。

石湖留题三绝

陆文圭

当年彬父遗词臣,列戟傍观色怒嗔。dāng nián bīn fù yí cí chén,liè jǐ bàng guān sè nù chēn。
过水曾无归壁日,稽山已有措金人。guò shuǐ céng wú guī bì rì,jī shān yǐ yǒu cuò jīn rén。

仲冬雪夜偶书三绝句

陆文圭

城楼成鼓尽三更,灯射斋窗一黍明。chéng lóu chéng gǔ jǐn sān gèng,dēng shè zhāi chuāng yī shǔ míng。
窗下有人动不寐,隔墙独听读书声。chuāng xià yǒu rén dòng bù mèi,gé qiáng dú tīng dú shū shēng。

刘澹斋求米船谩赋二绝

陆文圭

灵实生平爱虎头,第傍战舰声轻舟。líng shí shēng píng ài hǔ tóu,dì bàng zhàn jiàn shēng qīng zhōu。
晚无书尽真无益,洗手莫嫌寒具油。wǎn wú shū jǐn zhēn wú yì,xǐ shǒu mò xián hán jù yóu。

舟中追和逊卿早春即事十首其五

陆文圭

壮图落落与时过,不信经纶起布衣。zhuàng tú luò luò yǔ shí guò,bù xìn jīng lún qǐ bù yī。
从使鹍鱼从北化,也随鸟鹊向南归。cóng shǐ kūn yú cóng běi huà,yě suí niǎo què xiàng nán guī。

留别袁伯长待制凌德庸少监南翁待制诸公三绝句

陆文圭

书生骨相太迁迍,地位还须有福人。shū shēng gǔ xiāng tài qiān zhūn,dì wèi hái xū yǒu fú rén。
老我终身龙庶斋,看君他日上斋肖。lǎo wǒ zhōng shēn lóng shù zhāi,kàn jūn tā rì shàng zhāi xiào。

留别袁伯长待制凌德庸少监南翁待制诸公三绝句

陆文圭

待诏明延百有馀,一人释褐向江都。dài zhào míng yán bǎi yǒu yú,yī rén shì hè xiàng jiāng dōu。
诸生对策地奇语,由写何曾不喜儒。zhū shēng duì cè dì qí yǔ,yóu xiě hé céng bù xǐ rú。

清明

陆文圭

花闻花落总无情,赢得诗人百感生。huā wén huā luò zǒng wú qíng,yíng dé shī rén bǎi gǎn shēng。
今日东兰看梨雪,坡仙去后岁清明。jīn rì dōng lán kàn lí xuě,pō xiān qù hòu suì qīng míng。

题园亭

陆文圭

把酒看花分亦乐,摧琴对竹静相宜。bǎ jiǔ kàn huā fēn yì lè,cuī qín duì zhú jìng xiāng yí。
客来若间朝家事,回首东风谢不知。kè lái ruò jiān cháo jiā shì,huí shǒu dōng fēng xiè bù zhī。

亭下玉兰花开

陆文圭

初如春笋露织妖,拆似式莲白羽摇。chū rú chūn sǔn lù zhī yāo,chāi shì shì lián bái yǔ yáo。
亭下吟翁步明月,玉人虚度可娄膏。tíng xià yín wēng bù míng yuè,yù rén xū dù kě lóu gāo。