古诗词

区子美

素馨花赋

区子美

夫何一佳人兮,入南汉之后宫。fū hé yī jiā rén xī,rù nán hàn zhī hòu gōng。
靓新妆之婉婉兮,淡颜色其丰容。jìng xīn zhuāng zhī wǎn wǎn xī,dàn yán sè qí fēng róng。
奚锡名之特异兮,曰既素而且馨。xī xī míng zhī tè yì xī,yuē jì sù ér qiě xīn。
苟昭质其或亏兮,曷斯名之称情。gǒu zhāo zhì qí huò kuī xī,hé sī míng zhī chēng qíng。
既承恩于非望兮,纷独有此姱节。jì chéng ēn yú fēi wàng xī,fēn dú yǒu cǐ kuā jié。
焚椒兰而荐芳兮,濯温泉以自洁。fén jiāo lán ér jiàn fāng xī,zhuó wēn quán yǐ zì jié。
丘墟忽其零落兮,顾原野其青青。qiū xū hū qí líng luò xī,gù yuán yě qí qīng qīng。
袅奇葩以擢秀兮,枝叶袅娜而敷荣。niǎo qí pā yǐ zhuó xiù xī,zhī yè niǎo nà ér fū róng。
留芳华于宝靥兮,翠蔓郁于罗裙。liú fāng huá yú bǎo yè xī,cuì màn yù yú luó qún。
比蔓草之虞姬兮,类青冢之昭君。bǐ màn cǎo zhī yú jī xī,lèi qīng zhǒng zhī zhāo jūn。
贮万斛之天香兮,散菲菲其满室。zhù wàn hú zhī tiān xiāng xī,sàn fēi fēi qí mǎn shì。
莹玉雪之无瑕兮,扬倾城之国色。yíng yù xuě zhī wú xiá xī,yáng qīng chéng zhī guó sè。
想英灵之未泯兮,岂以生死而异心。xiǎng yīng líng zhī wèi mǐn xī,qǐ yǐ shēng sǐ ér yì xīn。
忍为人而作春妍兮,期奉君之玉音。rěn wèi rén ér zuò chūn yán xī,qī fèng jūn zhī yù yīn。
傥薰衣而一试兮,犹有曩昔之故态也。tǎng xūn yī ér yī shì xī,yóu yǒu nǎng xī zhī gù tài yě。
誓一白而不濡兮,洗六宫之粉黛也。shì yī bái ér bù rú xī,xǐ liù gōng zhī fěn dài yě。
彼竞美于生前兮,香唾碧而成花。bǐ jìng měi yú shēng qián xī,xiāng tuò bì ér chéng huā。
睡海棠之未足兮,羌败国而亡家。shuì hǎi táng zhī wèi zú xī,qiāng bài guó ér wáng jiā。
览环燕之遗姿兮,具已成乎尘土。lǎn huán yàn zhī yí zī xī,jù yǐ chéng hū chén tǔ。
孰若此花之尚神兮,竟留馨于万古。shú ruò cǐ huā zhī shàng shén xī,jìng liú xīn yú wàn gǔ。
嗟何繁列于众芳兮,独见遗于简编。jiē hé fán liè yú zhòng fāng xī,dú jiàn yí yú jiǎn biān。
岂托身于非所兮,蔽厥美而无传。qǐ tuō shēn yú fēi suǒ xī,bì jué měi ér wú chuán。
窃独悲夫此花之不幸兮,猗流落乎人间。qiè dú bēi fū cǐ huā zhī bù xìng xī,yī liú luò hū rén jiān。
彼冶容而倚市兮,咸妥鬓而堆鬟。bǐ yě róng ér yǐ shì xī,xián tuǒ bìn ér duī huán。
岂知修洁之可慕兮,馨香之不可亵也。qǐ zhī xiū jié zhī kě mù xī,xīn xiāng zhī bù kě xiè yě。
绚素衣之缟缟兮,恨淄尘之见涅也。xuàn sù yī zhī gǎo gǎo xī,hèn zī chén zhī jiàn niè yě。
呜呼,故宫废兮烟树苍,疑冢凄兮秋草黄。wū hū,gù gōng fèi xī yān shù cāng,yí zhǒng qī xī qiū cǎo huáng。
独花田兮千载,纷愈久而弥芳。dú huā tián xī qiān zài,fēn yù jiǔ ér mí fāng。