古诗词

卢亘

行卢沟之南书所见

卢亘

幽蓟忽如九天上,俯视左右分秦齐。yōu jì hū rú jiǔ tiān shàng,fǔ shì zuǒ yòu fēn qín qí。
万里南来太行远,苍龙北峙飞云低。wàn lǐ nán lái tài xíng yuǎn,cāng lóng běi zhì fēi yún dī。
冈回一崦花柳暗,川平百里风烟迷。gāng huí yī yān huā liǔ àn,chuān píng bǎi lǐ fēng yān mí。
丈夫出门自有乐,人生何必常栖栖。zhàng fū chū mén zì yǒu lè,rén shēng hé bì cháng qī qī。

九月十日接驾回因游香山寺饮于西厓之上酒酣呈主人

卢亘

迎銮北去迷风沙,看山西来走烟霞。yíng luán běi qù mí fēng shā,kàn shān xī lái zǒu yān xiá。
苍山朝含太古色,长松百尺凌云斜。cāng shān cháo hán tài gǔ sè,zhǎng sōng bǎi chǐ líng yún xié。
杰观重楼炫金碧,笑拍阑干倚天立。jié guān zhòng lóu xuàn jīn bì,xiào pāi lán gàn yǐ tiān lì。
出门却得望东山,红树青林乱秋色。chū mén què dé wàng dōng shān,hóng shù qīng lín luàn qiū sè。
痛饮崩厓鲸吸川,径欲醉倒秋风前。tòng yǐn bēng yá jīng xī chuān,jìng yù zuì dào qiū fēng qián。
但恨浮云蔽白日,使我不得瞻青天。dàn hèn fú yún bì bái rì,shǐ wǒ bù dé zhān qīng tiān。
忽忽今年负重九,树老山空复何有。hū hū jīn nián fù zhòng jiǔ,shù lǎo shān kōng fù hé yǒu。
莫将身世愧渊明,纵有黄花无此酒。mò jiāng shēn shì kuì yuān míng,zòng yǒu huáng huā wú cǐ jiǔ。

题华山太古雪赠人

卢亘

往时天大风,能吹华山裂。wǎng shí tiān dà fēng,néng chuī huá shān liè。
坠此一拳石,咸云太古雪。zhuì cǐ yī quán shí,xián yún tài gǔ xuě。
粤自开辟初,云气所凝结。yuè zì kāi pì chū,yún qì suǒ níng jié。
已经六万岁,变化同巀嶪。yǐ jīng liù wàn suì,biàn huà tóng jié yè。
望之色正白,表里共澄澈。wàng zhī sè zhèng bái,biǎo lǐ gòng chéng chè。
尘土不能涴,光彩耀日月。chén tǔ bù néng wò,guāng cǎi yào rì yuè。
愿君勿爱此,持以献金阙。yuàn jūn wù ài cǐ,chí yǐ xiàn jīn quē。
回中避暑时,可用清毒热。huí zhōng bì shǔ shí,kě yòng qīng dú rè。
2312