古诗词

刘基

梅花七绝句

刘基

微阳稚绿未能还,四海昆虫总闲关。wēi yáng zhì lǜ wèi néng hái,sì hǎi kūn chóng zǒng xián guān。
只有梅花见天意,先将春色到人间。zhǐ yǒu méi huā jiàn tiān yì,xiān jiāng chūn sè dào rén jiān。

雪中三首

刘基

灶下孤烟郁晓炊,檐前寒鸟啄枯篱。zào xià gū yān yù xiǎo chuī,yán qián hán niǎo zhuó kū lí。
琼瑶满地无行迹,正是袁安独卧时。qióng yáo mǎn dì wú xíng jì,zhèng shì yuán ān dú wò shí。

雪中三首

刘基

一夜雪深一尺馀,平明鸟雀噪阶除。yī yè xuě shēn yī chǐ yú,píng míng niǎo què zào jiē chú。
移床漫向明窗下,图得清光好照书。yí chuáng màn xiàng míng chuāng xià,tú dé qīng guāng hǎo zhào shū。

雪中三首

刘基

漠漠随风结远埃,轻轻糁地集枯荄。mò mò suí fēng jié yuǎn āi,qīng qīng sǎn dì jí kū gāi。
春前有意呈三白,知是阳和次第来。chūn qián yǒu yì chéng sān bái,zhī shì yáng hé cì dì lái。

绝句二首立春夜闻蛙鸣作

刘基

鬼门竹管动轻灰,春色先从地底来。guǐ mén zhú guǎn dòng qīng huī,chūn sè xiān cóng dì dǐ lái。
月落江城闻画角,五更残梦一时回。yuè luò jiāng chéng wén huà jiǎo,wǔ gèng cán mèng yī shí huí。

绝句二首立春夜闻蛙鸣作

刘基

轻轻细雪点枯池,袅袅东风拂树枝。qīng qīng xì xuě diǎn kū chí,niǎo niǎo dōng fēng fú shù zhī。
春到草根人未觉,夜来先有蛰蛙知。chūn dào cǎo gēn rén wèi jué,yè lái xiān yǒu zhé wā zhī。

绝句九首

刘基

异乡风景不知春,满地苍苔一病身。yì xiāng fēng jǐng bù zhī chūn,mǎn dì cāng tái yī bìng shēn。
睡起无人问幽独,杜鹃声在绿杨津。shuì qǐ wú rén wèn yōu dú,dù juān shēng zài lǜ yáng jīn。

绝句九首

刘基

花自飘零草自荣,何须惆怅独关情。huā zì piāo líng cǎo zì róng,hé xū chóu chàng dú guān qíng。
高轩日永成危坐,隔水风来闻锻声。gāo xuān rì yǒng chéng wēi zuò,gé shuǐ fēng lái wén duàn shēng。

绝句九首

刘基

雨馀烟柳约青丝,风过芹塘澹碧漪。yǔ yú yān liǔ yuē qīng sī,fēng guò qín táng dàn bì yī。
正是愁来无著处,绿阴庭馆暮寒时。zhèng shì chóu lái wú zhù chù,lǜ yīn tíng guǎn mù hán shí。

绝句九首

刘基

一树秾华半夜风,平明枝上十分空。yī shù nóng huá bàn yè fēng,píng míng zhī shàng shí fēn kōng。
黄蜂紫蝶纷纷去,留得苍苔藉碎红。huáng fēng zǐ dié fēn fēn qù,liú dé cāng tái jí suì hóng。

绝句九首

刘基

槐叶阴阴覆短墙,微风细雨麦秋凉。huái yè yīn yīn fù duǎn qiáng,wēi fēng xì yǔ mài qiū liáng。
如何一岁三春景,不及闲窗午梦长。rú hé yī suì sān chūn jǐng,bù jí xián chuāng wǔ mèng zhǎng。

绝句九首

刘基

淮水东边旧六朝,琼楼翠馆白云销。huái shuǐ dōng biān jiù liù cháo,qióng lóu cuì guǎn bái yún xiāo。
于今只有垂杨柳,犹似当时舞细腰。yú jīn zhǐ yǒu chuí yáng liǔ,yóu shì dāng shí wǔ xì yāo。

绝句九首

刘基

花落江皋宿雨晴,野烟消尽见芜城。huā luò jiāng gāo sù yǔ qíng,yě yān xiāo jǐn jiàn wú chéng。
凤箫一去无回日,不及年年绿草生。fèng xiāo yī qù wú huí rì,bù jí nián nián lǜ cǎo shēng。

绝句九首

刘基

天堑长江似海深,江头山鬼笑埋金。tiān qiàn zhǎng jiāng shì hǎi shēn,jiāng tóu shān guǐ xiào mái jīn。
东家酿酒西家醉,世上英雄各有心。dōng jiā niàng jiǔ xī jiā zuì,shì shàng yīng xióng gè yǒu xīn。

绝句九首

刘基

暖风吹帐日光迟,恰似清和四月时。nuǎn fēng chuī zhàng rì guāng chí,qià shì qīng hé sì yuè shí。
黄鸟不知人懒起,未明啼上绿杨枝。huáng niǎo bù zhī rén lǎn qǐ,wèi míng tí shàng lǜ yáng zhī。

半山寺二首

刘基

王家废寺旧闻名,荆棘花开鸟自鸣。wáng jiā fèi sì jiù wén míng,jīng jí huā kāi niǎo zì míng。
深夜狐狸穿破冢,佛灯争似鬼灯明。shēn yè hú lí chuān pò zhǒng,fú dēng zhēng shì guǐ dēng míng。

半山寺二首

刘基

妍邪变法事多端,气燄兴妖胆自寒。yán xié biàn fǎ shì duō duān,qì yàn xīng yāo dǎn zì hán。
漫道謟谀堪媚佛,竟将佛作么人看。màn dào tāo yú kān mèi fú,jìng jiāng fú zuò me rén kàn。

绝句漫兴十一首

刘基

风光何故恼闲人,我欲乘槎一问津。fēng guāng hé gù nǎo xián rén,wǒ yù chéng chá yī wèn jīn。
满地绿阴迷断梦,五更啼鸟不胜春。mǎn dì lǜ yīn mí duàn mèng,wǔ gèng tí niǎo bù shèng chūn。

绝句漫兴十一首

刘基

兔葵燕麦旧人家,曾唱南朝玉树花。tù kuí yàn mài jiù rén jiā,céng chàng nán cháo yù shù huā。
寒暑又随风日转,东陵谁种邵平瓜。hán shǔ yòu suí fēng rì zhuǎn,dōng líng shuí zhǒng shào píng guā。

绝句漫兴十一首

刘基

莫道花开便是春,莫言沙涨即成津。mò dào huā kāi biàn shì chūn,mò yán shā zhǎng jí chéng jīn。
南风过了东风起,愁杀江头待渡人。nán fēng guò le dōng fēng qǐ,chóu shā jiāng tóu dài dù rén。