古诗词

王毓

山居杂咏

王毓

随分栖迟十亩宫,此身幸喜免飘蓬。suí fēn qī chí shí mǔ gōng,cǐ shēn xìng xǐ miǎn piāo péng。
醉醒久已闻渔父,得失终期学塞翁。zuì xǐng jiǔ yǐ wén yú fù,dé shī zhōng qī xué sāi wēng。
肯使壮心惭刻鹄,漫将清兴托雕虫。kěn shǐ zhuàng xīn cán kè gǔ,màn jiāng qīng xīng tuō diāo chóng。
世机只觉从兹息,坐对秋山落照红。shì jī zhǐ jué cóng zī xī,zuò duì qiū shān luò zhào hóng。
茅檐习静坐高春,仗酒浇平磊块胸。máo yán xí jìng zuò gāo chūn,zhàng jiǔ jiāo píng lěi kuài xiōng。
终日守株宁待兔,三年学技笑屠龙。zhōng rì shǒu zhū níng dài tù,sān nián xué jì xiào tú lóng。
闲愁似草经霜减,野兴如花着雨浓。xián chóu shì cǎo jīng shuāng jiǎn,yě xīng rú huā zhe yǔ nóng。
试上山头寻故事,读书台畔暮云封。shì shàng shān tóu xún gù shì,dú shū tái pàn mù yún fēng。