古诗词

王友亮

蒋苕生前辈挽诗

王友亮

天语呼名士,人言胜达官。tiān yǔ hū míng shì,rén yán shèng dá guān。
已成千载遇,不救一生寒。yǐ chéng qiān zài yù,bù jiù yī shēng hán。
忽忽蛇年遇,悠悠蝶梦阑。hū hū shé nián yù,yōu yōu dié mèng lán。
此中无挂碍,应作去来观。cǐ zhōng wú guà ài,yīng zuò qù lái guān。

蒋苕生前辈挽诗

王友亮

忆在京华日,过从见性情。yì zài jīng huá rì,guò cóng jiàn xìng qíng。
雄谈凌贡父,逸调陋耆卿。xióng tán líng gòng fù,yì diào lòu qí qīng。
勇退缘多病,兹游遂隔生。yǒng tuì yuán duō bìng,zī yóu suì gé shēng。
贻诗犹在箧,珍重抵连城。yí shī yóu zài qiè,zhēn zhòng dǐ lián chéng。

三宿岩

王友亮

旧传三宿虞丞相,健笔岩端纪岁华。jiù chuán sān sù yú chéng xiāng,jiàn bǐ yán duān jì suì huá。
落日大江屯虎豹,清风峭壁动龙蛇。luò rì dà jiāng tún hǔ bào,qīng fēng qiào bì dòng lóng shé。
独留遗像围赪玉,无复题名罩碧纱。dú liú yí xiàng wéi chēng yù,wú fù tí míng zhào bì shā。
客到欲为桑下恋,一声林磬又栖鸦。kè dào yù wèi sāng xià liàn,yī shēng lín qìng yòu qī yā。

严先生钓台

王友亮

不饵帝王钩,东归狎水鸥。bù ěr dì wáng gōu,dōng guī xiá shuǐ ōu。
早知渠物色,一并脱羊裘。zǎo zhī qú wù sè,yī bìng tuō yáng qiú。

双佩斋

王友亮

韦以治狷急,弦以厉迟迂。wéi yǐ zhì juàn jí,xián yǐ lì chí yū。
救偏虽异策,命意非殊途。jiù piān suī yì cè,mìng yì fēi shū tú。
我欲双佩之,客见皆胡卢。wǒ yù shuāng pèi zhī,kè jiàn jiē hú lú。
揖客前致词,刚柔量时需。yī kè qián zhì cí,gāng róu liàng shí xū。
含瓦既惊戆,模棱仍笑懦。hán wǎ jì jīng gàng,mó léng réng xiào nuò。
老聃语自佳,子产论非诬。lǎo dān yǔ zì jiā,zi chǎn lùn fēi wū。
断事拟镆铘,待物侔醍醐。duàn shì nǐ mò yé,dài wù móu tí hú。
欲求水火济,讵惜熊鱼俱。yù qiú shuǐ huǒ jì,jù xī xióng yú jù。
缅维昔贤轨,揭之斋坐隅。miǎn wéi xī xián guǐ,jiē zhī zhāi zuò yú。
庶几能寡过,尝此勖区区。shù jǐ néng guǎ guò,cháng cǐ xù qū qū。

冰山雪海歌为董蕴田舍人作

王友亮

冰山自古寓言耳,君到伊犁亲见来。bīng shān zì gǔ yù yán ěr,jūn dào yī lí qīn jiàn lái。
传是尧年洪水后,朔风抟结成胚胎。chuán shì yáo nián hóng shuǐ hòu,shuò fēng tuán jié chéng pēi tāi。
扶桑十日铄不动,至今屹立万仞光皑皑。fú sāng shí rì shuò bù dòng,zhì jīn yì lì wàn rèn guāng ái ái。
下无寸土上无树,复岭层峦莫知数。xià wú cùn tǔ shàng wú shù,fù lǐng céng luán mò zhī shù。
直将水体冒山名,赖有回人来凿路。zhí jiāng shuǐ tǐ mào shān míng,lài yǒu huí rén lái záo lù。
路光如镜滑如油,牵马不行马亦愁。lù guāng rú jìng huá rú yóu,qiān mǎ bù xíng mǎ yì chóu。
大声忽发山迸裂,片石陡绝横峰头。dà shēng hū fā shān bèng liè,piàn shí dǒu jué héng fēng tóu。
行人到此防飞堕,前导狼踪看几个。xíng rén dào cǐ fáng fēi duò,qián dǎo láng zōng kàn jǐ gè。
微生判作号寒虫,得过且图今日过。wēi shēng pàn zuò hào hán chóng,dé guò qiě tú jīn rì guò。
遍身起粟两脚僵,六十里同千里强。biàn shēn qǐ sù liǎng jiǎo jiāng,liù shí lǐ tóng qiān lǐ qiáng。
下山席地甫少憩,照眼雪海来苍茫。xià shān xí dì fǔ shǎo qì,zhào yǎn xuě hǎi lái cāng máng。
海无滴水雪为水,中有横梁蜿蜒起。hǎi wú dī shuǐ xuě wèi shuǐ,zhōng yǒu héng liáng wān yán qǐ。
此梁亦是雪踏成,宽可二弓袤十里。cǐ liáng yì shì xuě tà chéng,kuān kě èr gōng mào shí lǐ。
相将奋力且勉行,冻步彳亍疑摇旌。xiāng jiāng fèn lì qiě miǎn xíng,dòng bù chì chù yí yáo jīng。
但教人马小失足,直下雪窟听无声。dàn jiào rén mǎ xiǎo shī zú,zhí xià xuě kū tīng wú shēng。
吁嗟乎,山巅海角人犹骇,何况山非真山海非海。xū jiē hū,shān diān hǎi jiǎo rén yóu hài,hé kuàng shān fēi zhēn shān hǎi fēi hǎi。
过处曾惊白骨横,望时直使朱颜改。guò chù céng jīng bái gǔ héng,wàng shí zhí shǐ zhū yán gǎi。
方今圣德大如天,幅员远越千古前。fāng jīn shèng dé dà rú tiān,fú yuán yuǎn yuè qiān gǔ qián。
奇观久閟勿尽豁,足迹未到嘲张骞。qí guān jiǔ bì wù jǐn huō,zú jì wèi dào cháo zhāng qiān。
君归万里谈奇绝,一室春风变冰雪。jūn guī wàn lǐ tán qí jué,yī shì chūn fēng biàn bīng xuě。
天山瀚海讵能夸,闻者心寒耳偏热。tiān shān hàn hǎi jù néng kuā,wén zhě xīn hán ěr piān rè。
径须命驾醉乡游,此中险阻艰难俱不设。jìng xū mìng jià zuì xiāng yóu,cǐ zhōng xiǎn zǔ jiān nán jù bù shè。