古诗词

王枟

海坍谣

王枟

五月十五东风起,我向海边看海水。wǔ yuè shí wǔ dōng fēng qǐ,wǒ xiàng hǎi biān kàn hǎi shuǐ。
边民为我诉颠连,我为边民嗟干止。biān mín wèi wǒ sù diān lián,wǒ wèi biān mín jiē gàn zhǐ。
茅篱咫尺是苍茫,朝宗万派雄如驶。máo lí zhǐ chǐ shì cāng máng,cháo zōng wàn pài xióng rú shǐ。
一潮一汐往来间,日侵月削诚无已。yī cháo yī xī wǎng lái jiān,rì qīn yuè xuē chéng wú yǐ。
谁云沧海复桑田,但见桑田沈海底。shuí yún cāng hǎi fù sāng tián,dàn jiàn sāng tián shěn hǎi dǐ。
忆自熙朝十九年,豁赋除田千万矣。yì zì xī cháo shí jiǔ nián,huō fù chú tián qiān wàn yǐ。
只今坍有廿余年,庐舍丘墟安可纪。zhǐ jīn tān yǒu niàn yú nián,lú shě qiū xū ān kě jì。
按籍施弓不易求,田形丘势难比拟。àn jí shī gōng bù yì qiú,tián xíng qiū shì nán bǐ nǐ。
就中岂无半亩禾,勤农拌此供波靡。jiù zhōng qǐ wú bàn mǔ hé,qín nóng bàn cǐ gōng bō mí。
一闻履亩勘真荒,须臾无计图迁徒。yī wén lǚ mǔ kān zhēn huāng,xū yú wú jì tú qiān tú。
沿海残区欲揠苗,刈此木棉成荒鄙。yán hǎi cán qū yù yà miáo,yì cǐ mù mián chéng huāng bǐ。
冀得豁除尺寸区,以为风涛之一抵。jì dé huō chú chǐ cùn qū,yǐ wèi fēng tāo zhī yī dǐ。
嗟哉鉴及此情形,温言化导何必尔。jiē zāi jiàn jí cǐ qíng xíng,wēn yán huà dǎo hé bì ěr。
方今圣主恤民艰,岁蠲正赋真沦髓。fāng jīn shèng zhǔ xù mín jiān,suì juān zhèng fù zhēn lún suǐ。
九牛安用此一毛,太仓一粟终何裨。jiǔ niú ān yòng cǐ yī máo,tài cāng yī sù zhōng hé bì。
从来有土此有财,无土将焉宁妇子。cóng lái yǒu tǔ cǐ yǒu cái,wú tǔ jiāng yān níng fù zi。
额赋岂能问水滨,劝稼何由施耘耔。é fù qǐ néng wèn shuǐ bīn,quàn jià hé yóu shī yún zǐ。
不与海水争旦夕,难为穷壤图倍蓰。bù yǔ hǎi shuǐ zhēng dàn xī,nán wèi qióng rǎng tú bèi xǐ。
潮泥暂退且施弓,真荒真熟胥可指。cháo ní zàn tuì qiě shī gōng,zhēn huāng zhēn shú xū kě zhǐ。
归来傍晚宿山间,山人为我话桑梓。guī lái bàng wǎn sù shān jiān,shān rén wèi wǒ huà sāng zǐ。
此间一碑近百年,昔日离海三十里。cǐ jiān yī bēi jìn bǎi nián,xī rì lí hǎi sān shí lǐ。
于今试看几何程,可知坍势从何底。yú jīn shì kàn jǐ hé chéng,kě zhī tān shì cóng hé dǐ。
君不见吴淞城外旧城斜,半在泥中半在沙。jūn bù jiàn wú sōng chéng wài jiù chéng xié,bàn zài ní zhōng bàn zài shā。
此是东南一故垒,昔年烟火尽芦花。cǐ shì dōng nán yī gù lěi,xī nián yān huǒ jǐn lú huā。