古诗词

王守毅

春郊

王守毅

春郊到处草青青,风絮随波欲化萍。chūn jiāo dào chù cǎo qīng qīng,fēng xù suí bō yù huà píng。
野树着花多不识,荒村有路似曾经。yě shù zhe huā duō bù shí,huāng cūn yǒu lù shì céng jīng。
溪回乍觉烟生水,寺近微闻塔语钤。xī huí zhà jué yān shēng shuǐ,sì jìn wēi wén tǎ yǔ qián。
日落滩头还独立,碧云微护两三星。rì luò tān tóu hái dú lì,bì yún wēi hù liǎng sān xīng。

答子潇询客中消息

王守毅

北风劲中夜,披衣起旁皇。běi fēng jìn zhōng yè,pī yī qǐ páng huáng。
布衾委之去,两臂若含霜。bù qīn wěi zhī qù,liǎng bì ruò hán shuāng。
扃户理清镫,膏尽惨无光。jiōng hù lǐ qīng dèng,gāo jǐn cǎn wú guāng。
落叶声萧萧,淅沥起苍凉。luò yè shēng xiāo xiāo,xī lì qǐ cāng liáng。
初疑风雨作,又疑黄河狂。chū yí fēng yǔ zuò,yòu yí huáng hé kuáng。
忧愁恐惧怀,何以慰非伤。yōu chóu kǒng jù huái,hé yǐ wèi fēi shāng。
馋鼠暗窥人,腥泪滴我裳。chán shǔ àn kuī rén,xīng lèi dī wǒ shang。
我欲烛驱之,脱兔走且僵。wǒ yù zhú qū zhī,tuō tù zǒu qiě jiāng。
谁知陷井蛙,井干捷跳梁。shuí zhī xiàn jǐng wā,jǐng gàn jié tiào liáng。
夜夜复如此,我怯彼益彊,所以孤客心,抑郁结中肠。yè yè fù rú cǐ,wǒ qiè bǐ yì jiàng,suǒ yǐ gū kè xīn,yì yù jié zhōng cháng。
我心复如何,未饮已中酒。wǒ xīn fù rú hé,wèi yǐn yǐ zhōng jiǔ。
我怀复如何,思我同门友。wǒ huái fù rú hé,sī wǒ tóng mén yǒu。
昔时结同心,今日各分手。xī shí jié tóng xīn,jīn rì gè fēn shǒu。
君独恋故乡,我独事奔走。jūn dú liàn gù xiāng,wǒ dú shì bēn zǒu。
奔走亦何为,四方空鬻口。bēn zǒu yì hé wèi,sì fāng kōng yù kǒu。
青襟最缠绵,爱之若琼玖。qīng jīn zuì chán mián,ài zhī ruò qióng jiǔ。
长恐褦襶情,与我聚白首。zhǎng kǒng nài dài qíng,yǔ wǒ jù bái shǒu。
青青雪际松,郁郁园中柳。qīng qīng xuě jì sōng,yù yù yuán zhōng liǔ。
人生不百年,忧愁居八九。rén shēng bù bǎi nián,yōu chóu jū bā jiǔ。
送穷乞巧人,毕竟是与否。sòng qióng qǐ qiǎo rén,bì jìng shì yǔ fǒu。

答子潇询客中消息

王守毅

凉风送归云,幽崖委寒翠。liáng fēng sòng guī yún,yōu yá wěi hán cuì。
故乡深黄叶,银鳞昨夜至。gù xiāng shēn huáng yè,yín lín zuó yè zhì。
牙筹启锦缄,密蟠珍珠字。yá chóu qǐ jǐn jiān,mì pán zhēn zhū zì。
读君纸上书,陊余眼中泪。dú jūn zhǐ shàng shū,duò yú yǎn zhōng lèi。
几载订心交,蒋生尤夙契。jǐ zài dìng xīn jiāo,jiǎng shēng yóu sù qì。
谁能隔关山,家事代余计。shuí néng gé guān shān,jiā shì dài yú jì。
上言何所为,达余双亲意。shàng yán hé suǒ wèi,dá yú shuāng qīn yì。
下言何所为,勖余四方志。xià yán hé suǒ wèi,xù yú sì fāng zhì。
贱子苟终穷,负此良友谊。jiàn zi gǒu zhōng qióng,fù cǐ liáng yǒu yì。
反覆持素书,终夜若梦寐。fǎn fù chí sù shū,zhōng yè ruò mèng mèi。