古诗词

文冲

登盘山绝顶

文冲

乱石杂云堆,松声万壑雷。luàn shí zá yún duī,sōng shēng wàn hè léi。
盘空如线路,绝顶几人来。pán kōng rú xiàn lù,jué dǐng jǐ rén lái。
紫塞缘山尽,沧溟接地回。zǐ sāi yuán shān jǐn,cāng míng jiē dì huí。
苍茫无限意,独上卫公台。cāng máng wú xiàn yì,dú shàng wèi gōng tái。

邯郸道中怀古

文冲

霸国山河落照余,邯郸城外又停车。bà guó shān hé luò zhào yú,hán dān chéng wài yòu tíng chē。
也知富贵终抛枕,未可穷愁始著书。yě zhī fù guì zhōng pāo zhěn,wèi kě qióng chóu shǐ zhù shū。
宫阙何年消甲盾,风云几代废耕锄。gōng quē hé nián xiāo jiǎ dùn,fēng yún jǐ dài fèi gēng chú。
真嫌酒薄难成醉,那有间情吊望诸。zhēn xián jiǔ báo nán chéng zuì,nà yǒu jiān qíng diào wàng zhū。

过贾岛墓

文冲

青山独拜阆仙祠,寒食春风雨似丝。qīng shān dú bài láng xiān cí,hán shí chūn fēng yǔ shì sī。
识得千秋诗骨瘦,梨花开尽墓门枝。shí dé qiān qiū shī gǔ shòu,lí huā kāi jǐn mù mén zhī。