古诗词

王绍燕

自城南傅家村归

王绍燕

晚自城南十里归,酿霜天气冷侵衣。wǎn zì chéng nán shí lǐ guī,niàng shuāng tiān qì lěng qīn yī。
三间茅屋炊烟起,一带寒林落叶稀。sān jiān máo wū chuī yān qǐ,yī dài hán lín luò yè xī。
世事尽从流水去,客心翻逐暮云飞。shì shì jǐn cóng liú shuǐ qù,kè xīn fān zhú mù yún fēi。
不贪秉烛游清夜,尚有流光月照扉。bù tān bǐng zhú yóu qīng yè,shàng yǒu liú guāng yuè zhào fēi。

延平舟次听榜人歌陈将军遗事慨然为赋

王绍燕

剑州山水天下奇,生长闽南愁未知。jiàn zhōu shān shuǐ tiān xià qí,shēng zhǎng mǐn nán chóu wèi zhī。
春风北鸿不得意,暑雨归来溪涨时。chūn fēng běi hóng bù dé yì,shǔ yǔ guī lái xī zhǎng shí。
青山蹀躞向东去,孤城高扼鸟飞处。qīng shān dié xiè xiàng dōng qù,gū chéng gāo è niǎo fēi chù。
千仞峰峦双塔存,怪石巉巉凿烟树。qiān rèn fēng luán shuāng tǎ cún,guài shí chán chán záo yān shù。
浪花倒摇山影奔,滩前舟子如云屯。làng huā dào yáo shān yǐng bēn,tān qián zhōu zi rú yún tún。
撑篙注眼默相视,侧照落日翻金盆。chēng gāo zhù yǎn mò xiāng shì,cè zhào luò rì fān jīn pén。
两岸啾啾鸟啼绝,百世茫茫几人杰。liǎng àn jiū jiū niǎo tí jué,bǎi shì máng máng jǐ rén jié。
回忆当年陈将军,不归中原归窟穴。huí yì dāng nián chén jiāng jūn,bù guī zhōng yuán guī kū xué。
荒陵白骨成古丘,阴风吹月声{风穸}飂。huāng líng bái gǔ chéng gǔ qiū,yīn fēng chuī yuè shēng fēng xī liù。
淮右群雄问何在,开平勋业沈泡沤。huái yòu qún xióng wèn hé zài,kāi píng xūn yè shěn pào ōu。
元明往事莫长叹,一方自霸震乡闬。yuán míng wǎng shì mò zhǎng tàn,yī fāng zì bà zhèn xiāng hàn。
至今父老矜传闻,坐看江流日汗漫。zhì jīn fù lǎo jīn chuán wén,zuò kàn jiāng liú rì hàn màn。

客有谈洞庭之胜者赋此奉简

王绍燕

我生井蛙拘一经,抵掌喜听谭洞庭。wǒ shēng jǐng wā jū yī jīng,dǐ zhǎng xǐ tīng tán dòng tíng。
苍梧帝子不可遇,何年看遍君山青。cāng wú dì zi bù kě yù,hé nián kàn biàn jūn shān qīng。
岳阳楼上溯张李,妙句惊人一篇耳。yuè yáng lóu shàng sù zhāng lǐ,miào jù jīng rén yī piān ěr。
沉吟更读《离骚》经,千古流传傥如此。chén yín gèng dú lí sāo jīng,qiān gǔ liú chuán tǎng rú cǐ。
我闻斑竹犹昔时,湖光皱绿澄玻璃。wǒ wén bān zhú yóu xī shí,hú guāng zhòu lǜ chéng bō lí。
八百里中淼浸月,月影倒空楼阁奇。bā bǎi lǐ zhōng miǎo jìn yuè,yuè yǐng dào kōng lóu gé qí。
长堤偃虹天低处,大江东过武昌去。zhǎng dī yǎn hóng tiān dī chù,dà jiāng dōng guò wǔ chāng qù。
曹公洲前常朗吟,铜鼓雷文为谁铸。cáo gōng zhōu qián cháng lǎng yín,tóng gǔ léi wén wèi shuí zhù。
木叶飘下秋波心,船樯鸦尾衔烟岑。mù yè piāo xià qiū bō xīn,chuán qiáng yā wěi xián yān cén。
鱼龙夜静布帆落,鸿雁霜寒湘水深。yú lóng yè jìng bù fān luò,hóng yàn shuāng hán xiāng shuǐ shēn。
人生百年祇过客,越浦吴山尽陈迹。rén shēng bǎi nián qí guò kè,yuè pǔ wú shān jǐn chén jì。
借问荆关堪卧游,生绡许拂三百尺。jiè wèn jīng guān kān wò yóu,shēng xiāo xǔ fú sān bǎi chǐ。
九疑峰峻那须论,云梦迷离当气吞。jiǔ yí fēng jùn nà xū lùn,yún mèng mí lí dāng qì tūn。
眼中历历谁落笔,更吹铁笛开芳樽。yǎn zhōng lì lì shuí luò bǐ,gèng chuī tiě dí kāi fāng zūn。