古诗词

王钺

送洪区邱先生教谕长清

王钺

白发焉能逐队行,一官独冷称长清。bái fā yān néng zhú duì xíng,yī guān dú lěng chēng zhǎng qīng。
遗民自识康成草,博士家传伏氏经。yí mín zì shí kāng chéng cǎo,bó shì jiā chuán fú shì jīng。
瘦马骨高疲远道,古槐根出枕荒城。shòu mǎ gǔ gāo pí yuǎn dào,gǔ huái gēn chū zhěn huāng chéng。
应怜到日多幽赏,松桂高风苜蓿羹。yīng lián dào rì duō yōu shǎng,sōng guì gāo fēng mù xu gēng。

岭南秋色

王钺

秋来不复见黄叶,但见野云漠漠生。qiū lái bù fù jiàn huáng yè,dàn jiàn yě yún mò mò shēng。
花气中人如二月,鸟声依树欲三更。huā qì zhōng rén rú èr yuè,niǎo shēng yī shù yù sān gèng。
新禾瘴发微寒起,广莫风轻潦水平。xīn hé zhàng fā wēi hán qǐ,guǎng mò fēng qīng lǎo shuǐ píng。
若向山城高处望,羁人何事不关情。ruò xiàng shān chéng gāo chù wàng,jī rén hé shì bù guān qíng。