古诗词

王至甸

将往金陵留别鄂中诸友

王至甸

虚舟原不系,来去只随缘。xū zhōu yuán bù xì,lái qù zhǐ suí yuán。
惜此苔岑好,要之金石坚。xī cǐ tái cén hǎo,yào zhī jīn shí jiān。
东风白门柳,斜日汉阳船。dōng fēng bái mén liǔ,xié rì hàn yáng chuán。
一别情何极,相思鼓七弦。yī bié qíng hé jí,xiāng sī gǔ qī xián。

赠友人冯集梧

王至甸

春风吹我过君家,门外人惊三朵花。chūn fēng chuī wǒ guò jūn jiā,mén wài rén jīng sān duǒ huā。
一笑不知谁醉醒,相携重与数年华。yī xiào bù zhī shuí zuì xǐng,xiāng xié zhòng yǔ shù nián huá。
松窗对酒听新雨,蜡屐寻山入晚霞。sōng chuāng duì jiǔ tīng xīn yǔ,là jī xún shān rù wǎn xiá。
拟抱青琴鼓招隐,知君久已厌筝琶。nǐ bào qīng qín gǔ zhāo yǐn,zhī jūn jiǔ yǐ yàn zhēng pá。

秋夜读道藏有作

王至甸

探得玄珠道眼醒,庚申空守只劳形。tàn dé xuán zhū dào yǎn xǐng,gēng shēn kōng shǒu zhǐ láo xíng。
忽然虚室夜生白,自诧灵台火养青。hū rán xū shì yè shēng bái,zì chà líng tái huǒ yǎng qīng。
大月危楼堪独啸,天风高笛落残星。dà yuè wēi lóu kān dú xiào,tiān fēng gāo dí luò cán xīng。
无人解我还丹诀,试取微吟记画屏。wú rén jiě wǒ hái dān jué,shì qǔ wēi yín jì huà píng。

画梅一枝题赠潘恂九还巴陵

王至甸

秋风满襟袖,归棹洞庭阴。qiū fēng mǎn jīn xiù,guī zhào dòng tíng yīn。
一醉写疏影,岁寒盟此心。yī zuì xiě shū yǐng,suì hán méng cǐ xīn。

水云亭

王至甸

爽气忽无际,水云如许青。shuǎng qì hū wú jì,shuǐ yún rú xǔ qīng。
松高荫萝幄,塔远戛风铃。sōng gāo yīn luó wò,tǎ yuǎn jiá fēng líng。

杂录道藏因以自嘲

王至甸

《五千言》亦归无极,三十年来访太初。wǔ qiān yán yì guī wú jí,sān shí nián lái fǎng tài chū。
今日定教蠹鱼笑,又翻绿字写仙书。jīn rì dìng jiào dù yú xiào,yòu fān lǜ zì xiě xiān shū。

过惠阳花隐洲

王至甸

曲曲林亭澹澹春,水声花影四无邻。qū qū lín tíng dàn dàn chūn,shuǐ shēng huā yǐng sì wú lín。
明年石上寻鸿爪,谁识玄都旧道人。míng nián shí shàng xún hóng zhǎo,shuí shí xuán dōu jiù dào rén。

秦淮秋感

王至甸

翩翩野鹤无归处,五岳云烟脚底生。piān piān yě hè wú guī chù,wǔ yuè yún yān jiǎo dǐ shēng。
飞落江南人不识,春潮犹打石头城。fēi luò jiāng nán rén bù shí,chūn cháo yóu dǎ shí tóu chéng。

秦淮秋感

王至甸

劫后楼台感不胜,卅年如梦数中兴。jié hòu lóu tái gǎn bù shèng,sà nián rú mèng shù zhōng xīng。
红桥西去垂杨老,照尽沧桑几处镫。hóng qiáo xī qù chuí yáng lǎo,zhào jǐn cāng sāng jǐ chù dèng。

秦淮秋感

王至甸

旧院风流尚管弦,黄冠云水亦华颠。jiù yuàn fēng liú shàng guǎn xián,huáng guān yún shuǐ yì huá diān。
卧吹横笛淮波晚,一舸重来自在眠。wò chuī héng dí huái bō wǎn,yī gě zhòng lái zì zài mián。

秦淮秋感

王至甸

江花暮合水烟疏,门绕青溪认旧居。jiāng huā mù hé shuǐ yān shū,mén rào qīng xī rèn jiù jū。
醉眼迢迢凝望久,夕阳多是六朝馀。zuì yǎn tiáo tiáo níng wàng jiǔ,xī yáng duō shì liù cháo yú。

种松图陈雪盦属题

王至甸

雪盦先生今之豪,须眉奇古声价高。xuě ān xiān shēng jīn zhī háo,xū méi qí gǔ shēng jià gāo。
一枝铁笔轶斯相,贫老但爱听松涛。yī zhī tiě bǐ yì sī xiāng,pín lǎo dàn ài tīng sōng tāo。
清风明月不须买,突兀双龙知几载。qīng fēng míng yuè bù xū mǎi,tū wù shuāng lóng zhī jǐ zài。
自言手种向空山,一醉松阴化云海。zì yán shǒu zhǒng xiàng kōng shān,yī zuì sōng yīn huà yún hǎi。
虬枝压檐青复青,毛公服松能变形。qiú zhī yā yán qīng fù qīng,máo gōng fú sōng néng biàn xíng。
他年袖石乞篆刻,荷锸还从掘茯苓。tā nián xiù shí qǐ zhuàn kè,hé chā hái cóng jué fú líng。

赵季和刻青田石章见赠时将归蜀因为诗以报之

王至甸

法古以神不以迹,赵君篆入斯冰室。fǎ gǔ yǐ shén bù yǐ jì,zhào jūn zhuàn rù sī bīng shì。
十年悬腕如拨镫,一刀凿透青田石。shí nián xuán wàn rú bō dèng,yī dāo záo tòu qīng tián shí。
翩翩野鹤初飞回,脱手赠我疑琼瑰。piān piān yě hè chū fēi huí,tuō shǒu zèng wǒ yí qióng guī。
自嫌雕刻壮夫耻,笔力真可回云雷。zì xián diāo kè zhuàng fū chǐ,bǐ lì zhēn kě huí yún léi。
文三桥,王山麓,当年此技称绝工。wén sān qiáo,wáng shān lù,dāng nián cǐ jì chēng jué gōng。
江山跌宕有寒饿,而君莫叹相如穷。jiāng shān diē dàng yǒu hán è,ér jūn mò tàn xiāng rú qióng。
叙州风,雅州雨,临邛垆头酒如乳。xù zhōu fēng,yǎ zhōu yǔ,lín qióng lú tóu jiǔ rú rǔ。
还家一醉对文君,却胜黄冠作羁旅。hái jiā yī zuì duì wén jūn,què shèng huáng guān zuò jī lǚ。
此别重逢复几年,相看黯黯俱华颠。cǐ bié zhòng féng fù jǐ nián,xiāng kàn àn àn jù huá diān。
傥思老朽诗情苦,乞与巴东十万笺。tǎng sī lǎo xiǔ shī qíng kǔ,qǐ yǔ bā dōng shí wàn jiān。