古诗词

艾畅

野花

艾畅

抛却故乡春,远为行役人。pāo què gù xiāng chūn,yuǎn wèi xíng yì rén。
野花纷到眼,游子一伤神。yě huā fēn dào yǎn,yóu zi yī shāng shén。
大地同风露,孤根独路尘。dà dì tóng fēng lù,gū gēn dú lù chén。
名园多弃壤,谁许托栽新。míng yuán duō qì rǎng,shuí xǔ tuō zāi xīn。

舟中同赵直夫对月

艾畅

天涯一片月,照我宿淮东。tiān yá yī piàn yuè,zhào wǒ sù huái dōng。
故国几时到,扁舟今夜同。gù guó jǐ shí dào,biǎn zhōu jīn yè tóng。
岸高杨柳露,洲远荻芦风。àn gāo yáng liǔ lù,zhōu yuǎn dí lú fēng。
旷坐对清影,浮生念转空。kuàng zuò duì qīng yǐng,fú shēng niàn zhuǎn kōng。

经古战场

艾畅

云老日无色,萧萧白草乾。yún lǎo rì wú sè,xiāo xiāo bái cǎo qián。
古烽黏壁死,朽骨泣沙寒。gǔ fēng nián bì sǐ,xiǔ gǔ qì shā hán。
大地何曾隘,群生竟不安。dà dì hé céng ài,qún shēng jìng bù ān。
纷纷一蛮触,凭吊独心酸。fēn fēn yī mán chù,píng diào dú xīn suān。

寄黄树斋

艾畅

一别柴关掩玉华,情怀寥落亦堪嗟。yī bié chái guān yǎn yù huá,qíng huái liáo luò yì kān jiē。
溪风渐冷鹤噤语,山雪欲来梅试花。xī fēng jiàn lěng hè jìn yǔ,shān xuě yù lái méi shì huā。
小病屐声三径涩,间愁阑影一阶斜。xiǎo bìng jī shēng sān jìng sè,jiān chóu lán yǐng yī jiē xié。
思君怕对空潭水,照得吟肩瘦倍加。sī jūn pà duì kōng tán shuǐ,zhào dé yín jiān shòu bèi jiā。

伯牙台

艾畅

琴理通万汇,泠泠含人心。qín lǐ tōng wàn huì,líng líng hán rén xīn。
何必钟子期,始可为知音。hé bì zhōng zi qī,shǐ kě wèi zhī yīn。
绝响久无闻,荒台留至今。jué xiǎng jiǔ wú wén,huāng tái liú zhì jīn。
寂寞一登眺,日斜江汉深。jì mò yī dēng tiào,rì xié jiāng hàn shēn。
天风鼓云涛,虚籁生空林。tiān fēng gǔ yún tāo,xū lài shēng kōng lín。

夜起

艾畅

梦回残酒醒,披衣惬幽步。mèng huí cán jiǔ xǐng,pī yī qiè yōu bù。
帘动袅天风,庭虚渍香露。lián dòng niǎo tiān fēng,tíng xū zì xiāng lù。
天心澄夜阑,积气暖空素。tiān xīn chéng yè lán,jī qì nuǎn kōng sù。
斜月不到地,光淡桂花树。xié yuè bù dào dì,guāng dàn guì huā shù。
何处得秋愁,寂寞啼蛩诉。hé chù dé qiū chóu,jì mò tí qióng sù。

题树斋给谏所藏云龙册子

艾畅

斋空夜静星斗明,陡觉风雨昏镫青。zhāi kōng yè jìng xīng dòu míng,dǒu jué fēng yǔ hūn dèng qīng。
雷轰电闪起咫尺,颓云塞地天冥冥。léi hōng diàn shǎn qǐ zhǐ chǐ,tuí yún sāi dì tiān míng míng。
恍惚奔趋有百灵,海波倒卷枯沧溟。huǎng hū bēn qū yǒu bǎi líng,hǎi bō dào juǎn kū cāng míng。
怪君何处得此通神画,令我骇对顷刻迷阴晴。guài jūn hé chù dé cǐ tōng shén huà,lìng wǒ hài duì qǐng kè mí yīn qíng。
我闻龙本至阳精,屈伸变化无定形。wǒ wén lóng běn zhì yáng jīng,qū shēn biàn huà wú dìng xíng。
九天九渊任潜跃,出入有去翳以行。jiǔ tiān jiǔ yuān rèn qián yuè,chū rù yǒu qù yì yǐ xíng。
世人不知龙德贵,谓可拳养殊不经。shì rén bù zhī lóng dé guì,wèi kě quán yǎng shū bù jīng。
谁其画龙即真龙,前有僧繇后所翁。shuí qí huà lóng jí zhēn lóng,qián yǒu sēng yáo hòu suǒ wēng。
此图未知出谁手,墨香一渍云蒙蒙。cǐ tú wèi zhī chū shuí shǒu,mò xiāng yī zì yún méng méng。
果有蜿蜒势千丈,半露云外藏云中。guǒ yǒu wān yán shì qiān zhàng,bàn lù yún wài cáng yún zhōng。
精灵尽出真宰泣,尺幅神变谁能穷。jīng líng jǐn chū zhēn zǎi qì,chǐ fú shén biàn shuí néng qióng。
正恐朝坤有时要霖雨,忽然带云飞去图为空。zhèng kǒng cháo kūn yǒu shí yào lín yǔ,hū rán dài yún fēi qù tú wèi kōng。
龙兮龙兮我愿招之复来入,神功既毕此堪蛰老屋。lóng xī lóng xī wǒ yuàn zhāo zhī fù lái rù,shén gōng jì bì cǐ kān zhé lǎo wū。
空山伴夜吟雨气,淋漓万古云犹湿。kōng shān bàn yè yín yǔ qì,lín lí wàn gǔ yún yóu shī。