古诗词

吴锦诗

悼亡六首

吴锦诗

伤哉一病误庸医,绝鲜灵丹补救之。shāng zāi yī bìng wù yōng yī,jué xiān líng dān bǔ jiù zhī。
从此闺闱无益友,不堪卒读悼亡诗。cóng cǐ guī wéi wú yì yǒu,bù kān zú dú dào wáng shī。

悼亡六首

吴锦诗

剩粉残脂实惨然,情伤见景泪如泉。shèng fěn cán zhī shí cǎn rán,qíng shāng jiàn jǐng lèi rú quán。
那堪后日中秋节,月正圆时人不圆。nà kān hòu rì zhōng qiū jié,yuè zhèng yuán shí rén bù yuán。

悼亡六首

吴锦诗

我本疏狂懒散人,家声未坠仗儿身。wǒ běn shū kuáng lǎn sàn rén,jiā shēng wèi zhuì zhàng ér shēn。
廿年辛苦归何处,剩此多多未了因。niàn nián xīn kǔ guī hé chù,shèng cǐ duō duō wèi le yīn。

悼亡六首

吴锦诗

衔石难教补恨天,伤心薄命有谁怜。xián shí nán jiào bǔ hèn tiān,shāng xīn báo mìng yǒu shuí lián。
向平事业安排了,愿守鳏居学老禅。xiàng píng shì yè ān pái le,yuàn shǒu guān jū xué lǎo chán。

悼亡六首

吴锦诗

荏苒光阴已七终,未经一面梦魂中。rěn rǎn guāng yīn yǐ qī zhōng,wèi jīng yī miàn mèng hún zhōng。
而今那得鸿都客,引我泉台说苦衷。ér jīn nà dé hóng dōu kè,yǐn wǒ quán tái shuō kǔ zhōng。

悼亡六首

吴锦诗

正逢科举录新生,萱草风寒蓦地惊。zhèng féng kē jǔ lù xīn shēng,xuān cǎo fēng hán mò dì jīng。
分付一声娘去也,九泉望汝掇科名。fēn fù yī shēng niáng qù yě,jiǔ quán wàng rǔ duō kē míng。

偶于悼亡集中见“斯人难再得,谁与岁寒同”句,因以补照自题

吴锦诗

操持家务廿年中,半仗贤能内助功。cāo chí jiā wù niàn nián zhōng,bàn zhàng xián néng nèi zhù gōng。
想到斯人难得句,伤哉谁与岁寒同?xiǎng dào sī rén nán dé jù,shāng zāi shuí yǔ suì hán tóng?