古诗词

吴让恒

过桃叶渡

吴让恒

断蔓荒烟气寂寥,渡头人去静兰桡。duàn màn huāng yān qì jì liáo,dù tóu rén qù jìng lán ráo。
多情一夜江南雨,犹涨秦淮数尺潮。duō qíng yī yè jiāng nán yǔ,yóu zhǎng qín huái shù chǐ cháo。

书座右

吴让恒

百年曾几时,君子早勤勖。bǎi nián céng jǐ shí,jūn zi zǎo qín xù。
盗蹠以寿终,颜冉独窘促。dào zhí yǐ shòu zhōng,yán rǎn dú jiǒng cù。
死生命自天,何用恶与欲。sǐ shēng mìng zì tiān,hé yòng è yǔ yù。
所期德不朽,立志拔尘俗。suǒ qī dé bù xiǔ,lì zhì bá chén sú。
松柏自常青,丛棘一朝绿。sōng bǎi zì cháng qīng,cóng jí yī cháo lǜ。
人恶不必扬,我善恐不足。rén è bù bì yáng,wǒ shàn kǒng bù zú。
朝闻而夕死,奕世分荣辱。cháo wén ér xī sǐ,yì shì fēn róng rǔ。