古诗词

吴铭道

净慈寺

吴铭道

寺门见南山,入寺复了了。sì mén jiàn nán shān,rù sì fù le le。
爱此尘外栖,可息尘中扰。ài cǐ chén wài qī,kě xī chén zhōng rǎo。
烟云护钟磬,何以答窈窕。yān yún hù zhōng qìng,hé yǐ dá yǎo tiǎo。
幽谷泉味殊,接筒香积绕。yōu gǔ quán wèi shū,jiē tǒng xiāng jī rào。
落叶不到地,风吹过林杪。luò yè bù dào dì,fēng chuī guò lín miǎo。
前峰卧夕阳,西望若初晓。qián fēng wò xī yáng,xī wàng ruò chū xiǎo。
兹境故清绝,人犹存见少。zī jìng gù qīng jué,rén yóu cún jiàn shǎo。
苍岩竦高处,倚槛放远眺。cāng yán sǒng gāo chù,yǐ kǎn fàng yuǎn tiào。
湖光近拍檐,霜冷尚弥渺。hú guāng jìn pāi yán,shuāng lěng shàng mí miǎo。
低徊不能去,吾将逃物表。dī huái bù néng qù,wú jiāng táo wù biǎo。

游岘山

吴铭道

前年渡汉水,已堕岘山泪。qián nián dù hàn shuǐ,yǐ duò xiàn shān lèi。
今年登峿台,独倚洼樽醉。jīn nián dēng yǔ tái,dú yǐ wā zūn zuì。
复此吴兴游,忽动楚泽思。fù cǐ wú xīng yóu,hū dòng chǔ zé sī。
自从有此山,游饮谁不至。zì cóng yǒu cǐ shān,yóu yǐn shuí bù zhì。
遐哉贤达流,望古仅一二。xiá zāi xián dá liú,wàng gǔ jǐn yī èr。
抱此山水衷,慷慨发长喟。bào cǐ shān shuǐ zhōng,kāng kǎi fā zhǎng kuì。
嗜好既殊俗,悲伤匪无意。shì hǎo jì shū sú,bēi shāng fěi wú yì。
遥遥千载人,唾地到吾辈。yáo yáo qiān zài rén,tuò dì dào wú bèi。
岭云颇欲雪,野梅疏更细。lǐng yún pǒ yù xuě,yě méi shū gèng xì。
渌水碧摇天,磐陀小可憩。lù shuǐ bì yáo tiān,pán tuó xiǎo kě qì。
当为十日谋,有酒身无事。dāng wèi shí rì móu,yǒu jiǔ shēn wú shì。

赠复官

吴铭道

绕树栖难稳,惊巢甫脱身。rào shù qī nán wěn,jīng cháo fǔ tuō shēn。
可怜三户楚,都作两朝入。kě lián sān hù chǔ,dōu zuò liǎng cháo rù。
卖卜门生在,迁居孟母邻。mài bo mén shēng zài,qiān jū mèng mǔ lín。
要离今日冢,欲往瓣香陈。yào lí jīn rì zhǒng,yù wǎng bàn xiāng chén。

太湖舟中望洞庭诸山

吴铭道

今朝震泽行,动荡玻璃色。jīn cháo zhèn zé xíng,dòng dàng bō lí sè。
四万八千顷,浮天杳无极。sì wàn bā qiān qǐng,fú tiān yǎo wú jí。
东西洞庭山,缥窈如泼墨。dōng xī dòng tíng shān,piāo yǎo rú pō mò。
与我相周旋,招之不可即。yǔ wǒ xiāng zhōu xuán,zhāo zhī bù kě jí。
冉里那复返,毛公久灭迹。rǎn lǐ nà fù fǎn,máo gōng jiǔ miè jì。
可怜水犀甲,石蕝化深碧。kě lián shuǐ xī jiǎ,shí jué huà shēn bì。
更闻此山中,幽人无岁历。gèng wén cǐ shān zhōng,yōu rén wú suì lì。
老死不出山,何由识兵革。lǎo sǐ bù chū shān,hé yóu shí bīng gé。
回头笑句践,藉手妇人力。huí tóu xiào jù jiàn,jí shǒu fù rén lì。
一朝良弓藏,解使大夫惑。yī cháo liáng gōng cáng,jiě shǐ dà fū huò。
去去不足道,此水可亡国。qù qù bù zú dào,cǐ shuǐ kě wáng guó。

登北固山

吴铭道

北固江山围铁瓮,波涛浩浩兼天送。běi gù jiāng shān wéi tiě wèng,bō tāo hào hào jiān tiān sòng。
金焦门户两浮杯,阅世如流真一梦。jīn jiāo mén hù liǎng fú bēi,yuè shì rú liú zhēn yī mèng。
很石之名亦已矣,紫髯桑盖谈微中。hěn shí zhī míng yì yǐ yǐ,zǐ rán sāng gài tán wēi zhōng。
北人乘马南人舟,只说风帆绝飞鞚。běi rén chéng mǎ nán rén zhōu,zhǐ shuō fēng fān jué fēi kòng。
一朝鼓角地底鸣,舟似老牛鞭不动。yī cháo gǔ jiǎo dì dǐ míng,zhōu shì lǎo niú biān bù dòng。
岸上奔呼杀声恶,弃仗连营嗔腿重。àn shàng bēn hū shā shēng è,qì zhàng lián yíng chēn tuǐ zhòng。
烟中尚见梅花岭,血色模糊指螮蝀。yān zhōng shàng jiàn méi huā lǐng,xuè sè mó hú zhǐ dì dōng。
雄镇原无韩岳功,廷诤谁来陵黯戆。xióng zhèn yuán wú hán yuè gōng,tíng zhèng shuí lái líng àn gàng。
徒然猛黠非长城,岂能别驾偕雏凤。tú rán měng xiá fēi zhǎng chéng,qǐ néng bié jià xié chú fèng。
江山相对各悲怆,风景凄其失豪纵。jiāng shān xiāng duì gè bēi chuàng,fēng jǐng qī qí shī háo zòng。
海潮岁岁啮山根,木柿竹头填石缝。hǎi cháo suì suì niè shān gēn,mù shì zhú tóu tián shí fèng。
东来流涕竟何人,饮竭黄垆嫌未痛。dōng lái liú tì jìng hé rén,yǐn jié huáng lú xián wèi tòng。
卧龙已去狾儿亡,纵有狂谋知不用。wò lóng yǐ qù zhì ér wáng,zòng yǒu kuáng móu zhī bù yòng。
浪淘日落无余观,空教事往留深恸。làng táo rì luò wú yú guān,kōng jiào shì wǎng liú shēn tòng。
2512