古诗词

吴受竹

胡明宫词

吴受竹

琼楼十二浸凉波,枕上秋风敛翠蛾。qióng lóu shí èr jìn liáng bō,zhěn shàng qiū fēng liǎn cuì é。
隔院忽闻天乐近,玉箫吹处月明多。gé yuàn hū wén tiān lè jìn,yù xiāo chuī chù yuè míng duō。

胡明宫词

吴受竹

云鬟不整玉容愁,再拜重华却蹇修。yún huán bù zhěng yù róng chóu,zài bài zhòng huá què jiǎn xiū。
销尽蛾眉无限妒,世间复有女巢由。xiāo jǐn é méi wú xiàn dù,shì jiān fù yǒu nǚ cháo yóu。

胡明宫词

吴受竹

云在瑶阶月在池,藕花香里写乌丝。yún zài yáo jiē yuè zài chí,ǒu huā xiāng lǐ xiě wū sī。
深宫只奏南薰曲,不似骊山避暑时。shēn gōng zhǐ zòu nán xūn qū,bù shì lí shān bì shǔ shí。

胡明宫词

吴受竹

水晶帘卷月黄昏,蟋蟀秋声彻禁垣。shuǐ jīng lián juǎn yuè huáng hūn,xī shuài qiū shēng chè jìn yuán。
斗罢每邀天一笑,朝来分赐小雕盆。dòu bà měi yāo tiān yī xiào,cháo lái fēn cì xiǎo diāo pén。

胡明宫词

吴受竹

西风瘦影锢长门,一片寒砧欲断魂。xī fēng shòu yǐng gù zhǎng mén,yī piàn hán zhēn yù duàn hún。
闻道贵人曾赐死,始知憔悴是君恩。wén dào guì rén céng cì sǐ,shǐ zhī qiáo cuì shì jūn ēn。

胡明宫词

吴受竹

朔风猎猎响寒空,衰草黄云入梦中。shuò fēng liè liè xiǎng hán kōng,shuāi cǎo huáng yún rù mèng zhōng。
料得君王眠毳帐,系腰犹忆玉玲珑。liào dé jūn wáng mián cuì zhàng,xì yāo yóu yì yù líng lóng。

胡明宫词

吴受竹

幸车深夜出重门,怊怅微吟达至尊。xìng chē shēn yè chū zhòng mén,chāo chàng wēi yín dá zhì zūn。
三十六宫寒月白,一篇《红药》独承恩。sān shí liù gōng hán yuè bái,yī piān hóng yào dú chéng ēn。

胡明宫词

吴受竹

深闭尧门独影哀,玉阶春尽长青苔。shēn bì yáo mén dú yǐng āi,yù jiē chūn jǐn zhǎng qīng tái。
无情鹦鹉双栖处,天语香浮潋滟杯。wú qíng yīng wǔ shuāng qī chù,tiān yǔ xiāng fú liàn yàn bēi。

胡明宫词

吴受竹

重重鱼钥锁黄昏,旧枕珊瑚总泪痕。zhòng zhòng yú yào suǒ huáng hūn,jiù zhěn shān hú zǒng lèi hén。
寄语江南红粉女,莫将玉貌丐君恩。jì yǔ jiāng nán hóng fěn nǚ,mò jiāng yù mào gài jūn ēn。

胡明宫词

吴受竹

碧槛红栏十二重,罗衣绣带尽当风。bì kǎn hóng lán shí èr zhòng,luó yī xiù dài jǐn dāng fēng。
由来天上无人地,何事堤防问守宫。yóu lái tiān shàng wú rén dì,hé shì dī fáng wèn shǒu gōng。