古诗词

吴瑛

十六字令

吴瑛

莺。yīng。
枝上娇啼三两声。zhī shàng jiāo tí sān liǎng shēng。
辽西梦,打断不分明。liáo xī mèng,dǎ duàn bù fēn míng。

罗敷媚有感

吴瑛

连日才晴还又雨,送暖偷寒。lián rì cái qíng hái yòu yǔ,sòng nuǎn tōu hán。
天道多般。tiān dào duō bān。
也学人情几样看。yě xué rén qíng jǐ yàng kàn。
从来怕见炎凉境,梦里身单。cóng lái pà jiàn yán liáng jìng,mèng lǐ shēn dān。
忽地摧残。hū dì cuī cán。
世路过于蜀道难。shì lù guò yú shǔ dào nán。

苏幕遮·新夏旅窗

吴瑛

饯春风,迎夏雨。jiàn chūn fēng,yíng xià yǔ。
何事春归,不带将愁去。hé shì chūn guī,bù dài jiāng chóu qù。
待撇愁魔向何处。dài piē chóu mó xiàng hé chù。
病鬼勾留,偏借香奁住。bìng guǐ gōu liú,piān jiè xiāng lián zhù。
绿荫浓,新燕语。lǜ yīn nóng,xīn yàn yǔ。
悄唤双鬟,与我将花数。qiāo huàn shuāng huán,yǔ wǒ jiāng huā shù。
零落香魂谁是主。líng luò xiāng hún shuí shì zhǔ。
泪满红襟,种此情何故。lèi mǎn hóng jīn,zhǒng cǐ qíng hé gù。

谢池春·和孙夫人韵

吴瑛

一寸芳心,怎著许多烦恼。yī cùn fāng xīn,zěn zhù xǔ duō fán nǎo。
倩霜毫,闲愁自草。qiàn shuāng háo,xián chóu zì cǎo。
千缕幽怀,恨不能多告。qiān lǚ yōu huái,hèn bù néng duō gào。
想东君、也应知道。xiǎng dōng jūn yě yīng zhī dào。
海角天涯,甚日始同欢笑。hǎi jiǎo tiān yá,shén rì shǐ tóng huān xiào。
论功名,封侯信杳。lùn gōng míng,fēng hóu xìn yǎo。
折梅逢使,寄陇头应早。zhé méi féng shǐ,jì lǒng tóu yīng zǎo。
休相负、故园春老。xiū xiāng fù gù yuán chūn lǎo。

忆真妃鹧鸪

吴瑛

齐飞锦翅啼春,戏烟津。qí fēi jǐn chì tí chūn,xì yān jīn。
一曲几多清怨、唤离人。yī qū jǐ duō qīng yuàn huàn lí rén。
湘水阔,荒祠冷,吊黄昏。xiāng shuǐ kuò,huāng cí lěng,diào huáng hūn。
翻羡缕金双影、缀红裙。fān xiàn lǚ jīn shuāng yǐng zhuì hóng qún。