古诗词

李经钰

过卫秧村有感

李经钰

荒荒斜日下前村,此地重过欲断魂。huāng huāng xié rì xià qián cūn,cǐ dì zhòng guò yù duàn hún。
陵谷变迁原不料,盛衰倚伏更难言。líng gǔ biàn qiān yuán bù liào,shèng shuāi yǐ fú gèng nán yán。
春风自改新亭馆,明月曾陪旧酒尊。chūn fēng zì gǎi xīn tíng guǎn,míng yuè céng péi jiù jiǔ zūn。
西望萧萧人去尽,空巢鸮鸟叫黄昏。xī wàng xiāo xiāo rén qù jǐn,kōng cháo xiāo niǎo jiào huáng hūn。

重游法源寺

李经钰

几树疏松野寺前,松阴踪迹久茫然。jǐ shù shū sōng yě sì qián,sōng yīn zōng jì jiǔ máng rán。
故人高节成千古,胜地重来又五年。gù rén gāo jié chéng qiān gǔ,shèng dì zhòng lái yòu wǔ nián。
佛火尚明烧后影,塔铃独语雨馀天。fú huǒ shàng míng shāo hòu yǐng,tǎ líng dú yǔ yǔ yú tiān。
即今无限沧桑感,不独宫花委断烟。jí jīn wú xiàn cāng sāng gǎn,bù dú gōng huā wěi duàn yān。