古诗词

李塨

仲冬三日雪同余光若饮燧侯斋

李塨

何意铺银海,同来问酒泉。hé yì pù yín hǎi,tóng lái wèn jiǔ quán。
始知若下里,不数岁寒年。shǐ zhī ruò xià lǐ,bù shù suì hán nián。
白眼天同调,青樽主更怜。bái yǎn tiān tóng diào,qīng zūn zhǔ gèng lián。
支离老叟话,犹说义熙前。zhī lí lǎo sǒu huà,yóu shuō yì xī qián。

牛善长公郎入国学

李塨

五公山下授遗笺,长著征西第一鞭。wǔ gōng shān xià shòu yí jiān,zhǎng zhù zhēng xī dì yī biān。
更看阿戎宾上国,猿公飞剑晚霜天。gèng kàn ā róng bīn shàng guó,yuán gōng fēi jiàn wǎn shuāng tiān。

酬倪允懋因步其韵

李塨

自从邹叟没,谁复定一是。zì cóng zōu sǒu méi,shuí fù dìng yī shì。
明明承儒统,隐隐已偏倚。míng míng chéng rú tǒng,yǐn yǐn yǐ piān yǐ。
沿流至南宋,朱陆皆禅喜。yán liú zhì nán sòng,zhū lù jiē chán xǐ。
语录徒增加,乾坤莫经理。yǔ lù tú zēng jiā,qián kūn mò jīng lǐ。
神州遂陆沈,无人责诸己。shén zhōu suì lù shěn,wú rén zé zhū jǐ。
习斋痛覆辙,披古怀芳轨。xí zhāi tòng fù zhé,pī gǔ huái fāng guǐ。
天人自负荷,明亲竟端委。tiān rén zì fù hé,míng qīn jìng duān wěi。
谫陋步其后,衰老忧颓靡。jiǎn lòu bù qí hòu,shuāi lǎo yōu tuí mí。
忽从宦海中,闻声怀彼美。hū cóng huàn hǎi zhōng,wén shēng huái bǐ měi。
目电四存编,神倾北杨里。mù diàn sì cún biān,shén qīng běi yáng lǐ。
千山万壑人,朅来共践履。qiān shān wàn hè rén,qiè lái gòng jiàn lǚ。
谓予非故尔,正学原如此。wèi yǔ fēi gù ěr,zhèng xué yuán rú cǐ。
愿告偕同人,卓立洗所耻。yuàn gào xié tóng rén,zhuó lì xǐ suǒ chǐ。
新春桃李妍,圣道从兹起。xīn chūn táo lǐ yán,shèng dào cóng zī qǐ。
三复贶我吟,把臂情何已。sān fù kuàng wǒ yín,bǎ bì qíng hé yǐ。