古诗词

汪元慎

宋玉

汪元慎

孤客逢秋感此身,一篇佳句占阳春。gū kè féng qiū gǎn cǐ shēn,yī piān jiā jù zhàn yáng chūn。
还同逐客纫兰佩,自有招魂拭泪巾。hái tóng zhú kè rèn lán pèi,zì yǒu zhāo hún shì lèi jīn。
万古只应留旧宅,此生无路访东邻。wàn gǔ zhǐ yīng liú jiù zhái,cǐ shēng wú lù fǎng dōng lín。
萧萧暮雨荆王梦,十二山高不见人。xiāo xiāo mù yǔ jīng wáng mèng,shí èr shān gāo bù jiàn rén。

李陵

汪元慎

受降城外月如霜,往事何时不系肠。shòu jiàng chéng wài yuè rú shuāng,wǎng shì hé shí bù xì cháng。
一夜羽书催转战,五千兵败滞穷荒。yī yè yǔ shū cuī zhuǎn zhàn,wǔ qiān bīng bài zhì qióng huāng。
丹诚岂分埋幽壤,白首翻令忆建章。dān chéng qǐ fēn mái yōu rǎng,bái shǒu fān lìng yì jiàn zhāng。
可惜报恩无处所,诗成吟咏转凄凉。kě xī bào ēn wú chù suǒ,shī chéng yín yǒng zhuǎn qī liáng。

郭泰

汪元慎

共疑巢许是前身,虚度膺门二十春。gòng yí cháo xǔ shì qián shēn,xū dù yīng mén èr shí chūn。
岂意遗贤在林薮,惜无知己脱风尘。qǐ yì yí xián zài lín sǒu,xī wú zhī jǐ tuō fēng chén。
撰碑纵托登龙伴,放效从他折角巾。zhuàn bēi zòng tuō dēng lóng bàn,fàng xiào cóng tā zhé jiǎo jīn。
最笑近来黄叔度,藏头不复见时人。zuì xiào jìn lái huáng shū dù,cáng tóu bù fù jiàn shí rén。

老子

汪元慎

五气云龙下泰清,可以朝市污高情。wǔ qì yún lóng xià tài qīng,kě yǐ cháo shì wū gāo qíng。
青牛漫说函关去,白发从他绕鬓生。qīng niú màn shuō hán guān qù,bái fā cóng tā rào bìn shēng。
庄叟著书真达者,韩非入传滥齐名。zhuāng sǒu zhù shū zhēn dá zhě,hán fēi rù chuán làn qí míng。
五千言里教知足,此世荣枯岂足惊。wǔ qiān yán lǐ jiào zhī zú,cǐ shì róng kū qǐ zú jīng。