古诗词

周馨桂

虹霓

周馨桂

虹霓鼻息不堪攀,从此高门海上山。hóng ní bí xī bù kān pān,cóng cǐ gāo mén hǎi shàng shān。
破屋休欺穷杜老,胸中广厦万千间。pò wū xiū qī qióng dù lǎo,xiōng zhōng guǎng shà wàn qiān jiān。

新岁课儿四首

周馨桂

献岁甫开新宪书,闭门深效子云居。xiàn suì fǔ kāi xīn xiàn shū,bì mén shēn xiào zi yún jū。
庭空自发窗前草,地僻曾无户外车。tíng kōng zì fā chuāng qián cǎo,dì pì céng wú hù wài chē。

新岁课儿四首

周馨桂

薄俗樗蒱狂一国,痴心词赋学三馀。báo sú chū pú kuáng yī guó,chī xīn cí fù xué sān yú。
迂疏莫谓乖时调,清福人间恐不如。yū shū mò wèi guāi shí diào,qīng fú rén jiān kǒng bù rú。

新岁课儿四首

周馨桂

新春尚未被春风,早引儿曹兴不穷。xīn chūn shàng wèi bèi chūn fēng,zǎo yǐn ér cáo xīng bù qióng。
俗子空知嗤隐豹,壮夫聊自效雕虫。sú zi kōng zhī chī yǐn bào,zhuàng fū liáo zì xiào diāo chóng。

新岁课儿四首

周馨桂

摊书爱对闲云白,泼墨欣逢旭日红。tān shū ài duì xián yún bái,pō mò xīn féng xù rì hóng。
四海吾侪当有志,莫因尘世作冥鸿。sì hǎi wú chái dāng yǒu zhì,mò yīn chén shì zuò míng hóng。

馆中有古墓缪姓官御史吊之以诗二首

周馨桂

三尺高坟吊客稀,乌台此日已全非。sān chǐ gāo fén diào kè xī,wū tái cǐ rì yǐ quán fēi。
光华尚说行骢马,灵爽犹闻识绣衣。guāng huá shàng shuō xíng cōng mǎ,líng shuǎng yóu wén shí xiù yī。

馆中有古墓缪姓官御史吊之以诗二首

周馨桂

修竹夜明新月色,古槐秋带旧霜威。xiū zhú yè míng xīn yuè sè,gǔ huái qiū dài jiù shuāng wēi。
清时后死公知否,一室琴书得暂依。qīng shí hòu sǐ gōng zhī fǒu,yī shì qín shū dé zàn yī。

口号

周馨桂

杜诗韩笔昔人论,鸿爪岂宜泥雪痕。dù shī hán bǐ xī rén lùn,hóng zhǎo qǐ yí ní xuě hén。
欲向斯言下转语,诗惟太白笔龙门。yù xiàng sī yán xià zhuǎn yǔ,shī wéi tài bái bǐ lóng mén。

宿长泾村间

周馨桂

连旬烽火日东西,心若悬旌路欲迷。lián xún fēng huǒ rì dōng xī,xīn ruò xuán jīng lù yù mí。
借得茅檐聊寄啸,残宵风雨听鸣鸡。jiè dé máo yán liáo jì xiào,cán xiāo fēng yǔ tīng míng jī。

奉呈稼堂外叔舅

周馨桂

久别师资屡自嗟,每同谈笑兴弥加。jiǔ bié shī zī lǚ zì jiē,měi tóng tán xiào xīng mí jiā。
怪来文阵扫吾辈,坐拥高文数百家。guài lái wén zhèn sǎo wú bèi,zuò yōng gāo wén shù bǎi jiā。

韩信钓台

周馨桂

汉劫已成灰,淮阴尚有台。hàn jié yǐ chéng huī,huái yīn shàng yǒu tái。
冤真终古恨,兵是谪仙才。yuān zhēn zhōng gǔ hèn,bīng shì zhé xiān cái。
主忌封齐去,臣思灭楚来。zhǔ jì fēng qí qù,chén sī miè chǔ lái。
两回雄说罢,一代霸图开。liǎng huí xióng shuō bà,yī dài bà tú kāi。
相国空劳荐,苍天枉赋材。xiāng guó kōng láo jiàn,cāng tiān wǎng fù cái。
辟阳侯好在,终得位三台。pì yáng hóu hǎo zài,zhōng dé wèi sān tái。

古歌二首

周馨桂

余年且未老,入世已多悲。yú nián qiě wèi lǎo,rù shì yǐ duō bēi。
故人半零落,相见无几时。gù rén bàn líng luò,xiāng jiàn wú jǐ shí。
死者长已矣,生者宁可知。sǐ zhě zhǎng yǐ yǐ,shēng zhě níng kě zhī。
相见莫相厌,勿复轻别离。xiāng jiàn mò xiāng yàn,wù fù qīng bié lí。
纵有情相乖,臭味毋差池。zòng yǒu qíng xiāng guāi,chòu wèi wú chà chí。

古歌二首

周馨桂

天地方否塞,虎狼当路隅。tiān dì fāng fǒu sāi,hǔ láng dāng lù yú。
衡门壁四立,不受尘世污。héng mén bì sì lì,bù shòu chén shì wū。
一身既洁清,亦足为欢娱。yī shēn jì jié qīng,yì zú wèi huān yú。
此心如白云,翛然在太虚。cǐ xīn rú bái yún,xiāo rán zài tài xū。
巢由寄空山,安知有唐虞。cháo yóu jì kōng shān,ān zhī yǒu táng yú。

咏怀二首

周馨桂

男儿一堕地,万事不由人。nán ér yī duò dì,wàn shì bù yóu rén。
茫茫陆海中,悠悠阅冬春。máng máng lù hǎi zhōng,yōu yōu yuè dōng chūn。
但随心所慊,安问世所亲。dàn suí xīn suǒ qiàn,ān wèn shì suǒ qīn。
语默定枢机,啼笑适天真。yǔ mò dìng shū jī,tí xiào shì tiān zhēn。
闭户谢交游,欲杀谅无因。bì hù xiè jiāo yóu,yù shā liàng wú yīn。
枯枝栖逸鸟,恬波伏潜鳞。kū zhī qī yì niǎo,tián bō fú qián lín。
口实不自谋,馀事何足陈。kǒu shí bù zì móu,yú shì hé zú chén。

咏怀二首

周馨桂

长风起海上,吹度明月来。zhǎng fēng qǐ hǎi shàng,chuī dù míng yuè lái。
皎皎入窗牖,照我青编开。jiǎo jiǎo rù chuāng yǒu,zhào wǒ qīng biān kāi。
天生饥愚人,饱学坐为灾。tiān shēng jī yú rén,bǎo xué zuò wèi zāi。
赋命既穷薄,流俗转疑猜。fù mìng jì qióng báo,liú sú zhuǎn yí cāi。
但令万卷破,饿死亦快哉。dàn lìng wàn juǎn pò,è sǐ yì kuài zāi。
君看世上死,何尝无多财。jūn kàn shì shàng sǐ,hé cháng wú duō cái。

大营驻黄庄违顾山六里。往来兵士,日有虏掠屡启主帅不止也。因感赋

周馨桂

民以食我兵,兵以卫我民。mín yǐ shí wǒ bīng,bīng yǐ wèi wǒ mín。
此事非两易,实由如一身。cǐ shì fēi liǎng yì,shí yóu rú yī shēn。
孙策入江东,菜茄不动尘。sūn cè rù jiāng dōng,cài jiā bù dòng chén。
吕蒙入荆州,一笠威必伸。lǚ méng rù jīng zhōu,yī lì wēi bì shēn。
彼生割据时,勘乱尚假仁。bǐ shēng gē jù shí,kān luàn shàng jiǎ rén。
煌煌圣明朝,湛恩如阳春。huáng huáng shèng míng cháo,zhàn ēn rú yáng chūn。
边吏一不谨,遗害不可陈。biān lì yī bù jǐn,yí hài bù kě chén。
特简爪牙士,来拯水火人。tè jiǎn zhǎo yá shì,lái zhěng shuǐ huǒ rén。
尔亦由闾阎,升为貔虎臣。ěr yì yóu lǘ yán,shēng wèi pí hǔ chén。
胡不念民苦,迅捷报枫宸。hú bù niàn mín kǔ,xùn jié bào fēng chén。

古诗三首

周馨桂

春风吹万物,气象咸光辉。chūn fēng chuī wàn wù,qì xiàng xián guāng huī。
悠悠静者性,颓然与不违。yōu yōu jìng zhě xìng,tuí rán yǔ bù wéi。
青山既如笑,黄鸟时来飞。qīng shān jì rú xiào,huáng niǎo shí lái fēi。
惜无童冠侣,长日空掩扉。xī wú tóng guān lǚ,zhǎng rì kōng yǎn fēi。
虽则掩空扉,幸无生是非。suī zé yǎn kōng fēi,xìng wú shēng shì fēi。

古诗三首

周馨桂

豺虎既搆患,苍生无生理。chái hǔ jì gòu huàn,cāng shēng wú shēng lǐ。
天心未厌乱,命世才不起。tiān xīn wèi yàn luàn,mìng shì cái bù qǐ。
士生此世间,富贵益蒙耻。shì shēng cǐ shì jiān,fù guì yì méng chǐ。
伊余伏草泽,万事不挂齿。yī yú fú cǎo zé,wàn shì bù guà chǐ。
苟全乱世命,读书求其是。gǒu quán luàn shì mìng,dú shū qiú qí shì。
意得自怡悦,忘情到生死。yì dé zì yí yuè,wàng qíng dào shēng sǐ。

古诗三首

周馨桂

悠悠世上人,俗类自相亲。yōu yōu shì shàng rén,sú lèi zì xiāng qīn。
读书日闭户,往来遂无人。dú shū rì bì hù,wǎng lái suì wú rén。
二三同学外,邈然若胡秦。èr sān tóng xué wài,miǎo rán ruò hú qín。
君子克自立,乃在贱与贫。jūn zi kè zì lì,nǎi zài jiàn yǔ pín。
一朝富且贵,但用展经纶。yī cháo fù qiě guì,dàn yòng zhǎn jīng lún。
君看青史上,曷贵有庸臣。jūn kàn qīng shǐ shàng,hé guì yǒu yōng chén。

名花

周馨桂

名花烂若霞,倏忽飞如雨。míng huā làn ruò xiá,shū hū fēi rú yǔ。
亭亭柏与松,历尽风霜苦。tíng tíng bǎi yǔ sōng,lì jǐn fēng shuāng kǔ。
不改旧时青,空山自千古。bù gǎi jiù shí qīng,kōng shān zì qiān gǔ。