古诗词

范淑

怀直侯兄

范淑

凄风自何来,百感在胸臆。qī fēng zì hé lái,bǎi gǎn zài xiōng yì。
人生有生死,骨肉倏离析。rén shēng yǒu shēng sǐ,gǔ ròu shū lí xī。
既已感零落,胡能忘畴昔。jì yǐ gǎn líng luò,hú néng wàng chóu xī。
龆龄共嬉戏,天真自为得。tiáo líng gòng xī xì,tiān zhēn zì wèi dé。
未来了不思,既往若未历。wèi lái le bù sī,jì wǎng ruò wèi lì。
扑蝶入蒿莱,听蟀觅幽僻。pū dié rù hāo lái,tīng shuài mì yōu pì。
聚金拾瓦砾,设食陈梨栗。jù jīn shí wǎ lì,shè shí chén lí lì。
背诵互相夸,迷藏善为匿。bèi sòng hù xiāng kuā,mí cáng shàn wèi nì。
东园有佳树,相爱若相识。dōng yuán yǒu jiā shù,xiāng ài ruò xiāng shí。
赠名引为友,每见必以揖。zèng míng yǐn wèi yǒu,měi jiàn bì yǐ yī。
至今犹忆之,怀思动凄恻。zhì jīn yóu yì zhī,huái sī dòng qī cè。
儿时最爱物,嘱余藏其秘。ér shí zuì ài wù,zhǔ yú cáng qí mì。
一朝竟失之,君固未我斥。yī cháo jìng shī zhī,jūn gù wèi wǒ chì。
转为相慰语,爱割亦吾益。zhuǎn wèi xiāng wèi yǔ,ài gē yì wú yì。
我心殊悄悄,追悔每不释。wǒ xīn shū qiāo qiāo,zhuī huǐ měi bù shì。
当时倚膝下,友爱实靡及。dāng shí yǐ xī xià,yǒu ài shí mí jí。
历历此寸心,依依如昨日。lì lì cǐ cùn xīn,yī yī rú zuó rì。
稍长人事乖,嗟痛慈亲失。shāo zhǎng rén shì guāi,jiē tòng cí qīn shī。
吾家复多难,重以饥驱迫。wú jiā fù duō nán,zhòng yǐ jī qū pò。
君迹太飘零,君心倍苦挚。jūn jì tài piāo líng,jūn xīn bèi kǔ zhì。
别君百里遥,怀君若咫尺。bié jūn bǎi lǐ yáo,huái jūn ruò zhǐ chǐ。
君书昨日至,君言满金石。jūn shū zuó rì zhì,jūn yán mǎn jīn shí。
赠我芝兰枝,贻我古松柏。zèng wǒ zhī lán zhī,yí wǒ gǔ sōng bǎi。
芝兰固自好,何以避霜雪。zhī lán gù zì hǎo,hé yǐ bì shuāng xuě。
惟兹松柏枝,隆冬好颜色。wéi zī sōng bǎi zhī,lóng dōng hǎo yán sè。

春晓雨后

范淑

片雨过东园,新泥湿未半。piàn yǔ guò dōng yuán,xīn ní shī wèi bàn。
苔痕青可怜,鸟语多不乱。tái hén qīng kě lián,niǎo yǔ duō bù luàn。
风静柳枝闲,云横山色断。fēng jìng liǔ zhī xián,yún héng shān sè duàn。
饥乌衔实归,哺子松林畔。jī wū xián shí guī,bǔ zi sōng lín pàn。

月夜

范淑

青山有白云,青天有明月。qīng shān yǒu bái yún,qīng tiān yǒu míng yuè。
月明天更青,云行山欲活。yuè míng tiān gèng qīng,yún xíng shān yù huó。
主人好园林,良夜爱清绝。zhǔ rén hǎo yuán lín,liáng yè ài qīng jué。
临风作遥望,如怀远离别。lín fēng zuò yáo wàng,rú huái yuǎn lí bié。
2312