古诗词

范当世

兴化见刘融斋先生还至欧家坊馆次寄内弟吴肇嘉

范当世

湖水连江绿,扁舟载梦归。hú shuǐ lián jiāng lǜ,biǎn zhōu zài mèng guī。
病消杯在手,寒尽树更衣。bìng xiāo bēi zài shǒu,hán jǐn shù gèng yī。
樵牧各余契,弟昆惟汝违。qiáo mù gè yú qì,dì kūn wéi rǔ wéi。
松花开落处,应有彩云飞。sōng huā kāi luò chù,yīng yǒu cǎi yún fēi。

八月十四宿芒稻河

范当世

客路怜华月,推篷已满襟。kè lù lián huá yuè,tuī péng yǐ mǎn jīn。
鸣虫和幽草,宿鸟起疏林。míng chóng hé yōu cǎo,sù niǎo qǐ shū lín。
秋晚东风急,过江淮水深。qiū wǎn dōng fēng jí,guò jiāng huái shuǐ shēn。
悬悲老人意,念此不成吟。xuán bēi lǎo rén yì,niàn cǐ bù chéng yín。

与同学者共祀兴化刘先生于龙门书院哀感成诗

范当世

城郭三年别,门墙一恸深。chéng guō sān nián bié,mén qiáng yī tòng shēn。
池荷还炫日,堤柳尚成阴。chí hé hái xuàn rì,dī liǔ shàng chéng yīn。
游从斋房减,埃尘讲幄侵。yóu cóng zhāi fáng jiǎn,āi chén jiǎng wò qīn。
黯然值诸子,相对忽沾襟。àn rán zhí zhū zi,xiāng duì hū zhān jīn。

与同学者共祀兴化刘先生于龙门书院哀感成诗

范当世

视炙无多日,师恩自觉偏。shì zhì wú duō rì,shī ēn zì jué piān。
来时先目断,归路更心悬。lái shí xiān mù duàn,guī lù gèng xīn xuán。
待对空山榻,长休大海船。dài duì kōng shān tà,zhǎng xiū dà hǎi chuán。
岂知临别语,遗恨已千年。qǐ zhī lín bié yǔ,yí hèn yǐ qiān nián。

与同学者共祀兴化刘先生于龙门书院哀感成诗

范当世

跋涉师怜我,连年更未休。bá shè shī lián wǒ,lián nián gèng wèi xiū。
风尘徒不肖,悲愤已堪羞。fēng chén tú bù xiào,bēi fèn yǐ kān xiū。
独夜一回首,当春那得秋。dú yè yī huí shǒu,dāng chūn nà dé qiū。
嗟哉览兹宇,麟凤去悠悠。jiē zāi lǎn zī yǔ,lín fèng qù yōu yōu。

与同学者共祀兴化刘先生于龙门书院哀感成诗

范当世

俎豆今来意,诸君兴慕思。zǔ dòu jīn lái yì,zhū jūn xīng mù sī。
师亡胡可倍,道大固应歧。shī wáng hú kě bèi,dào dà gù yīng qí。
白石犹能碻,狂澜未可知。bái shí yóu néng què,kuáng lán wèi kě zhī。
苍茫千载事,流涕向崇祠。cāng máng qiān zài shì,liú tì xiàng chóng cí。

东郊道中

范当世

碧涨回溪满,风芦对岸斜。bì zhǎng huí xī mǎn,fēng lú duì àn xié。
群鱼嬉水鸟,深草著秋花。qún yú xī shuǐ niǎo,shēn cǎo zhù qiū huā。
日午人归犊,阴浓妇浣纱。rì wǔ rén guī dú,yīn nóng fù huàn shā。
愁闻积霖后,户户有农嗟。chóu wén jī lín hòu,hù hù yǒu nóng jiē。

寄仲弟欧家坊馆次

范当世

昔我幽居地,三年病著书。xī wǒ yōu jū dì,sān nián bìng zhù shū。
复君勤苦业,对此惰荒馀。fù jūn qín kǔ yè,duì cǐ duò huāng yú。
宿火朝窗暗,新飙夜榻虚。sù huǒ cháo chuāng àn,xīn biāo yè tà xū。
过来一相忆,贪饭近何如。guò lái yī xiāng yì,tān fàn jìn hé rú。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

望望蒲塘路,维舟第二桥。wàng wàng pú táng lù,wéi zhōu dì èr qiáo。
故人期陇晦,好会接云霄。gù rén qī lǒng huì,hǎo huì jiē yún xiāo。
作合前时问,朋游隔日招。zuò hé qián shí wèn,péng yóu gé rì zhāo。
惟应就芳草,百里未嫌遥。wéi yīng jiù fāng cǎo,bǎi lǐ wèi xián yáo。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

竟与红尘隔,村居事事清。jìng yǔ hóng chén gé,cūn jū shì shì qīng。
秋田逢旅雁,春树息流莺。qiū tián féng lǚ yàn,chūn shù xī liú yīng。
一姓多羊酒,千家足豆羹。yī xìng duō yáng jiǔ,qiān jiā zú dòu gēng。
闲时问耕敛,都吏不须行。xián shí wèn gēng liǎn,dōu lì bù xū xíng。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

一亩中庄宅,当门老树支。yī mǔ zhōng zhuāng zhái,dāng mén lǎo shù zhī。
放闲牛掩路,争浴鸭嬉池。fàng xián niú yǎn lù,zhēng yù yā xī chí。
阴屋寒蛛下,深堂晚犬知。yīn wū hán zhū xià,shēn táng wǎn quǎn zhī。
主人垢衣出,奇气忽离披。zhǔ rén gòu yī chū,qí qì hū lí pī。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

覆瓦千梢竹,根墙四面花。fù wǎ qiān shāo zhú,gēn qiáng sì miàn huā。
屋庐巢翡翠,泥壁草龙蛇。wū lú cháo fěi cuì,ní bì cǎo lóng shé。
荷芰风长好,藤萝月正赊。hé jì fēng zhǎng hǎo,téng luó yuè zhèng shē。
怜君好文彩,未改野人家。lián jūn hǎo wén cǎi,wèi gǎi yě rén jiā。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

今上初元日,田间好事开。jīn shàng chū yuán rì,tián jiān hǎo shì kāi。
惟时携绿酒,及尔问红梅。wéi shí xié lǜ jiǔ,jí ěr wèn hóng méi。
觿佩忽忽换,巾车岁岁来。xī pèi hū hū huàn,jīn chē suì suì lái。
中庭吾倚遍,欲问向时苔。zhōng tíng wú yǐ biàn,yù wèn xiàng shí tái。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

此日接欢喜,壶觞拥似泉。cǐ rì jiē huān xǐ,hú shāng yōng shì quán。
诸公词落落,十日雨绵绵。zhū gōng cí luò luò,shí rì yǔ mián mián。
寒菜兼鱼味,新禾得酒钱。hán cài jiān yú wèi,xīn hé dé jiǔ qián。
不宜问归路,泥泞隔前川。bù yí wèn guī lù,ní nìng gé qián chuān。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

帘子秋风起,宵焚百和香。lián zi qiū fēng qǐ,xiāo fén bǎi hé xiāng。
与人同不睡,先我独惊凉。yǔ rén tóng bù shuì,xiān wǒ dú jīng liáng。
积架书谁问,横腰剑可藏。jī jià shū shuí wèn,héng yāo jiàn kě cáng。
梦中好山水,披发弄青苍。mèng zhōng hǎo shān shuǐ,pī fā nòng qīng cāng。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

有美双双鲤,经年在一池。yǒu měi shuāng shuāng lǐ,jīng nián zài yī chí。
何人忽临水,对此更横䍦。hé rén hū lín shuǐ,duì cǐ gèng héng lí。
堂上拜慈母,庭前看好儿。táng shàng bài cí mǔ,tíng qián kàn hǎo ér。
平时暂离别,声息故相随。píng shí zàn lí bié,shēng xī gù xiāng suí。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

每念山东友,惟看海上云。měi niàn shān dōng yǒu,wéi kàn hǎi shàng yún。
几人仍绿鬓,万里寄回文。jǐ rén réng lǜ bìn,wàn lǐ jì huí wén。
霜木垂垂下,风花故故分。shuāng mù chuí chuí xià,fēng huā gù gù fēn。
直须连夜饮,莫使百忧纷。zhí xū lián yè yǐn,mò shǐ bǎi yōu fēn。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

即欲东西去,其如对榻何。jí yù dōng xī qù,qí rú duì tà hé。
百年此间乐,一夕好诗多。bǎi nián cǐ jiān lè,yī xī hǎo shī duō。
陈亮故豪举,马周犹放歌。chén liàng gù háo jǔ,mǎ zhōu yóu fàng gē。
要知掷时日,未算客中过。yào zhī zhì shí rì,wèi suàn kè zhōng guò。

送延卿既已归途有作

范当世

秋草为春色,秋花亦可怜。qiū cǎo wèi chūn sè,qiū huā yì kě lián。
北风吹细雨,落日满前川。běi fēng chuī xì yǔ,luò rì mǎn qián chuān。
去国条条路,连家处处田。qù guó tiáo tiáo lù,lián jiā chù chù tián。
岂宜重念汝,薄醉问归船。qǐ yí zhòng niàn rǔ,báo zuì wèn guī chuán。

寄内

范当世

彊欢不足用,深夜更横悲。jiàng huān bù zú yòng,shēn yè gèng héng bēi。
去远书当毁,伤秋命可知。qù yuǎn shū dāng huǐ,shāng qiū mìng kě zhī。
鸟啼闻不得,虫啮外相欺。niǎo tí wén bù dé,chóng niè wài xiāng qī。
三十轻儿女,何因叹妇离。sān shí qīng ér nǚ,hé yīn tàn fù lí。
8612345