古诗词

姚培谦

陆丈画山水歌

姚培谦

丈人昂藏江海客,掉首侯门人不识。zhàng rén áng cáng jiāng hǎi kè,diào shǒu hóu mén rén bù shí。
万里行縢二十年,湖山特地开颜色。wàn lǐ xíng téng èr shí nián,hú shān tè dì kāi yán sè。
兴来跌宕若有神,素笺丈二为我擘。xīng lái diē dàng ruò yǒu shén,sù jiān zhàng èr wèi wǒ bāi。
叠嶂晴开万古云,悬流直下三千尺。dié zhàng qíng kāi wàn gǔ yún,xuán liú zhí xià sān qiān chǐ。
若有人兮台荡间,欲往从之动心魄。ruò yǒu rén xī tái dàng jiān,yù wǎng cóng zhī dòng xīn pò。
自言攻此颇苦辛,画手悠悠焉足论。zì yán gōng cǐ pǒ kǔ xīn,huà shǒu yōu yōu yān zú lùn。
世间万境贵亲历,蛟宫虎窟常逡巡。shì jiān wàn jìng guì qīn lì,jiāo gōng hǔ kū cháng qūn xún。
忆昔伏策匡庐云,裹粮十日随麚麇。yì xī fú cè kuāng lú yún,guǒ liáng shí rì suí jiā jūn。
时凌天风攀绝证,返顾不殊猿猱形。shí líng tiān fēng pān jué zhèng,fǎn gù bù shū yuán náo xíng。
雁门关外霜飞后,马毛如猬骡如豆。yàn mén guān wài shuāng fēi hòu,mǎ máo rú wèi luó rú dòu。
瓯脱行行不计程,山川辽落空搔首。ōu tuō xíng xíng bù jì chéng,shān chuān liáo luò kōng sāo shǒu。
从此经营入杳茫,挥毫落纸无不有。cóng cǐ jīng yíng rù yǎo máng,huī háo luò zhǐ wú bù yǒu。
直把乾坤粉本看,北苑南宫祇我友。zhí bǎ qián kūn fěn běn kàn,běi yuàn nán gōng qí wǒ yǒu。
绝技从来知者希,鬼神亦忌通灵手。jué jì cóng lái zhī zhě xī,guǐ shén yì jì tōng líng shǒu。
再经婚娶总无家,三走京华犹未偶。zài jīng hūn qǔ zǒng wú jiā,sān zǒu jīng huá yóu wèi ǒu。
君不见昔人好龙偏好画,今人好画犹好龙。jūn bù jiàn xī rén hǎo lóng piān hǎo huà,jīn rén hǎo huà yóu hǎo lóng。
百金争买赝拓卷,牙签玉轴徒玲珑。bǎi jīn zhēng mǎi yàn tuò juǎn,yá qiān yù zhóu tú líng lóng。
王宰石,韦偃松,从来能事羞雷同。wáng zǎi shí,wéi yǎn sōng,cóng lái néng shì xiū léi tóng。
我知丈人非画工,呜呼丈人岂画工。wǒ zhī zhàng rén fēi huà gōng,wū hū zhàng rén qǐ huà gōng。

唐氏宅观牡丹

姚培谦

槐阴寂寂柳绵舞,我来看花不问主。huái yīn jì jì liǔ mián wǔ,wǒ lái kàn huā bù wèn zhǔ。
主人不拒客无言,径坐花间日正午。zhǔ rén bù jù kè wú yán,jìng zuò huā jiān rì zhèng wǔ。
万须千萼自低昂,老屋数间成锦坞。wàn xū qiān è zì dī áng,lǎo wū shù jiān chéng jǐn wù。
怒苞尽决艳阳天,一片欲飞笑齿龋。nù bāo jǐn jué yàn yáng tiān,yī piàn yù fēi xiào chǐ qǔ。
东轩老藤百年物,蛟蟠斗拱飘缨组。dōng xuān lǎo téng bǎi nián wù,jiāo pán dòu gǒng piāo yīng zǔ。
紫幔高张尘不到,似为美人设琼宇。zǐ màn gāo zhāng chén bù dào,shì wèi měi rén shè qióng yǔ。
自昔名花海上多,十室有花居四五。zì xī míng huā hǎi shàng duō,shí shì yǒu huā jū sì wǔ。
即今异种悲零落,几丛深色千金估。jí jīn yì zhǒng bēi líng luò,jǐ cóng shēn sè qiān jīn gū。
颇闻近有易主花,主人别花辞以窭。pǒ wén jìn yǒu yì zhǔ huā,zhǔ rén bié huā cí yǐ jù。
此花泣谢主人去,群花伤心不复吐。cǐ huā qì xiè zhǔ rén qù,qún huā shāng xīn bù fù tǔ。
花乎花乎尔有神,不须绮席与锦茵。huā hū huā hū ěr yǒu shén,bù xū qǐ xí yǔ jǐn yīn。
但愿年年常此一相见,春雨春晴岂足论。dàn yuàn nián nián cháng cǐ yī xiāng jiàn,chūn yǔ chūn qíng qǐ zú lùn。

苦雨

姚培谦

皇天一雨连五月,水云沈沈日车没。huáng tiān yī yǔ lián wǔ yuè,shuǐ yún shěn shěn rì chē méi。
中庭群蛙声嘈嘈,邻树饥乌愁兀兀。zhōng tíng qún wā shēng cáo cáo,lín shù jī wū chóu wù wù。
腐儒环堵真萧然,乞米难仗颜公笺。fǔ rú huán dǔ zhēn xiāo rán,qǐ mǐ nán zhàng yán gōng jiān。
调和阴阳大臣责,鲰生底事常忧煎。diào hé yīn yáng dà chén zé,zōu shēng dǐ shì cháng yōu jiān。

苦雨

姚培谦

去年虫荒盎无粟,今年种圃食无葍。qù nián chóng huāng àng wú sù,jīn nián zhǒng pǔ shí wú fú。
老农告诉不忍闻,悍吏追呼方陆续。lǎo nóng gào sù bù rěn wén,hàn lì zhuī hū fāng lù xù。
愁来短歌不能长,残书支枕午梦凉。chóu lái duǎn gē bù néng zhǎng,cán shū zhī zhěn wǔ mèng liáng。
庆云景星照户牖,天下仿佛如虞唐。qìng yún jǐng xīng zhào hù yǒu,tiān xià fǎng fú rú yú táng。