古诗词

施陈庆

吊殉节五妃墓

施陈庆

五妃殉节报明君,旷代流芳天下闻。wǔ fēi xùn jié bào míng jūn,kuàng dài liú fāng tiān xià wén。
烈魄共吞东海月,英风齐撼西山云。liè pò gòng tūn dōng hǎi yuè,yīng fēng qí hàn xī shān yún。
啼残蜀帝声中血,拖尽湘灵水上裙。tí cán shǔ dì shēng zhōng xuè,tuō jǐn xiāng líng shuǐ shàng qún。
尘土何干悲粉黛,一朝忧戚与谁分。chén tǔ hé gàn bēi fěn dài,yī cháo yōu qī yǔ shuí fēn。

打鼓山

施陈庆

闻道山中有白金,百年遗迹却难寻。wén dào shān zhōng yǒu bái jīn,bǎi nián yí jì què nán xún。
山中寂寂金无语,惟有哀猿泣茂林。shān zhōng jì jì jīn wú yǔ,wéi yǒu āi yuán qì mào lín。
哀猿鸣狖两为伍,怪石巉岩如吼虎。āi yuán míng yòu liǎng wèi wǔ,guài shí chán yán rú hǒu hǔ。
破址颓垣今尚存,埋金侠女终尘土。pò zhǐ tuí yuán jīn shàng cún,mái jīn xiá nǚ zhōng chén tǔ。
茫茫不见埋金人,白云来往埋金坞。máng máng bù jiàn mái jīn rén,bái yún lái wǎng mái jīn wù。
须臾山上有樵来,一担枯株一柄斧。xū yú shān shàng yǒu qiáo lái,yī dān kū zhū yī bǐng fǔ。
告我曾知埋金事,笑指青山为钱虏。gào wǒ céng zhī mái jīn shì,xiào zhǐ qīng shān wèi qián lǔ。
韬光敛晦已多年,有时隐现若将睹。tāo guāng liǎn huì yǐ duō nián,yǒu shí yǐn xiàn ruò jiāng dǔ。
伊昔樵夫有奇缘,采樵日暮却忘还。yī xī qiáo fū yǒu qí yuán,cǎi qiáo rì mù què wàng hái。
山中竟遇埋金女,绣阁妆楼在目前。shān zhōng jìng yù mái jīn nǚ,xiù gé zhuāng lóu zài mù qián。
巍峨不类人间屋,置酒张灯肆绮筵。wēi é bù lèi rén jiān wū,zhì jiǔ zhāng dēng sì qǐ yán。
舞剑双鬟来劝饮,奉金为寿醉瞑然。wǔ jiàn shuāng huán lái quàn yǐn,fèng jīn wèi shòu zuì míng rán。
罗帏翠被三更梦,冷露阴风一夜眠。luó wéi cuì bèi sān gèng mèng,lěng lù yīn fēng yī yè mián。
醒来只在荒林下,何处山中有人烟。xǐng lái zhǐ zài huāng lín xià,hé chù shān zhōng yǒu rén yān。
挑得白金一担归,欲寻旧迹似登天。tiāo dé bái jīn yī dān guī,yù xún jiù jì shì dēng tiān。
依稀如入桃源去,渔父樵夫可并传。yī xī rú rù táo yuán qù,yú fù qiáo fū kě bìng chuán。
世人多为樵夫误,欲觅白金不知路。shì rén duō wèi qiáo fū wù,yù mì bái jīn bù zhī lù。
我闻此语为谬传,问却青山不能吐。wǒ wén cǐ yǔ wèi miù chuán,wèn què qīng shān bù néng tǔ。