古诗词

纪松实

捣练子

纪松实

花渐放,睡初浓。huā jiàn fàng,shuì chū nóng。
啼鸟枝头啄小红。tí niǎo zhī tóu zhuó xiǎo hóng。
拈笔欲消春昼永,冰花还在石虚中。niān bǐ yù xiāo chūn zhòu yǒng,bīng huā hái zài shí xū zhōng。

画堂春

纪松实

秋来正好醉秋光。qiū lái zhèng hǎo zuì qiū guāng。
如何忽理征裳。rú hé hū lǐ zhēng shang。
黄花十里马蹄香,飞过雷塘。huáng huā shí lǐ mǎ tí xiāng,fēi guò léi táng。
囊借白云妆点,梦随红叶飘扬。náng jiè bái yún zhuāng diǎn,mèng suí hóng yè piāo yáng。
高堂从此日相望,早整归装。gāo táng cóng cǐ rì xiāng wàng,zǎo zhěng guī zhuāng。

秋波媚

纪松实

万顷清流接碧空。wàn qǐng qīng liú jiē bì kōng。
帆影有无中。fān yǐng yǒu wú zhōng。
平沙宿鹜,微云飞雁,点缀天工。píng shā sù wù,wēi yún fēi yàn,diǎn zhuì tiān gōng。
垂纶人在烟波里,潇洒对秋风。chuí lún rén zài yān bō lǐ,xiāo sǎ duì qiū fēng。
只应无累,何须出险,不哭途穷。zhǐ yīng wú lèi,hé xū chū xiǎn,bù kū tú qióng。

鹧鸪天

纪松实

杨白花飞小苑幽。yáng bái huā fēi xiǎo yuàn yōu。
春残绕屋卖风流。chūn cán rào wū mài fēng liú。
来时只有风知信,滚地癫狂未肯休。lái shí zhǐ yǒu fēng zhī xìn,gǔn dì diān kuáng wèi kěn xiū。
沾翠幌,点朱楼。zhān cuì huǎng,diǎn zhū lóu。
纷纷晴雪使人愁。fēn fēn qíng xuě shǐ rén chóu。
深闺鬒发偏相昵,少妇惊心吟白头。shēn guī zhěn fā piān xiāng nì,shǎo fù jīng xīn yín bái tóu。

鹊桥仙

纪松实

夷则还逢,鹊桥再驾,潋滟银河待渡。yí zé hái féng,què qiáo zài jià,liàn yàn yín hé dài dù。
人问遥望七襄云,竟两度、锦机罢御。rén wèn yáo wàng qī xiāng yún,jìng liǎng dù jǐn jī bà yù。
练拖秋水,帷钩新月,却认得、重来路。liàn tuō qiū shuǐ,wéi gōu xīn yuè,què rèn dé zhòng lái lù。
柔情不断似前宵,相逢更觉相思苦。róu qíng bù duàn shì qián xiāo,xiāng féng gèng jué xiāng sī kǔ。

虞美人·见《金陵词钞》

纪松实

井梧簌簌飘黄叶。jǐng wú sù sù piāo huáng yè。
露湿寒螀泣。lù shī hán jiāng qì。
炎天日日盼秋风。yán tiān rì rì pàn qiū fēng。
怎到秋来萧瑟、更愁侬。zěn dào qiū lái xiāo sè gèng chóu nóng。
凭高几度空怀远。píng gāo jǐ dù kōng huái yuǎn。
摇落情何限。yáo luò qíng hé xiàn。
断蓬心事有谁知。duàn péng xīn shì yǒu shuí zhī。
除向天孙相诉、有怜时。chú xiàng tiān sūn xiāng sù yǒu lián shí。