古诗词

洪良浩

岳州感古

洪良浩

吾祖分符地,今孙仗节来。wú zǔ fēn fú dì,jīn sūn zhàng jié lái。
阳春千室化,山浦百年哀。yáng chūn qiān shì huà,shān pǔ bǎi nián āi。
片石新华屋,寒花旧钓台。piàn shí xīn huá wū,hán huā jiù diào tái。
欲招遗老尽,孤月与徘徊。yù zhāo yí lǎo jǐn,gū yuè yǔ pái huái。

峡中即事

洪良浩

小舆云外出,天地此身高。xiǎo yú yún wài chū,tiān dì cǐ shēn gāo。
古壁流蜂液,阴龛养石膏。gǔ bì liú fēng yè,yīn kān yǎng shí gāo。
村尨逢虎狎,山鼠见人逃。cūn máng féng hǔ xiá,shān shǔ jiàn rén táo。
供眼多奇事,崎岖未觉劳。gōng yǎn duō qí shì,qí qū wèi jué láo。

廿二日登金沙峰观海

洪良浩

醉倚金沙巅,西溟把盏前。zuì yǐ jīn shā diān,xī míng bǎ zhǎn qián。
日兼云共荡,天与海俱圆。rì jiān yún gòng dàng,tiān yǔ hǎi jù yuán。
若木知何树,青齐或见烟。ruò mù zhī hé shù,qīng qí huò jiàn yān。
心胸元自在,毛骨却翛然。xīn xiōng yuán zì zài,máo gǔ què xiāo rán。

望登莱

洪良浩

我国西环水,华人谓大瀛。wǒ guó xī huán shuǐ,huá rén wèi dà yíng。
鲁连夸一死,秦帝羡长生。lǔ lián kuā yī sǐ,qín dì xiàn zhǎng shēng。
三山非别界,千古冒虚名。sān shān fēi bié jiè,qiān gǔ mào xū míng。
痴梦真堪笑,题诗代史评。chī mèng zhēn kān xiào,tí shī dài shǐ píng。

登乐民楼

洪良浩

汉沛周岐尚有村,龙蟠虎踞势腾奔。hàn pèi zhōu qí shàng yǒu cūn,lóng pán hǔ jù shì téng bēn。
山从白岳分千脉,水到沧溟会一门。shān cóng bái yuè fēn qiān mài,shuǐ dào cāng míng huì yī mén。
骏马云屯同冀代,雄城棋布壮藩垣。jùn mǎ yún tún tóng jì dài,xióng chéng qí bù zhuàng fān yuán。
如今万岁桥前路,惟有笙歌日夕暄。rú jīn wàn suì qiáo qián lù,wéi yǒu shēng gē rì xī xuān。

入关杂咏

洪良浩

桓公北伐至孤竹,武帝东巡礼岱宗。huán gōng běi fá zhì gū zhú,wǔ dì dōng xún lǐ dài zōng。
大帻神人谁复识,羽衣仙子竟难逢。dà zé shén rén shuí fù shí,yǔ yī xiān zi jìng nán féng。
游谈遂化燕齐俗,豪侠尚传王霸踪。yóu tán suì huà yàn qí sú,háo xiá shàng chuán wáng bà zōng。
况是边风好驰射,居民不复力耕农。kuàng shì biān fēng hǎo chí shè,jū mín bù fù lì gēng nóng。

入关杂咏

洪良浩

唐文皇帝昔东征,黄钺亲将天策兵。táng wén huáng dì xī dōng zhēng,huáng yuè qīn jiāng tiān cè bīng。
遂以至尊临绝塞,宁知万乘困孤城。suì yǐ zhì zūn lín jué sāi,níng zhī wàn chéng kùn gū chéng。
玄龄垂死留书谏,仁贵捐生跃马迎。xuán líng chuí sǐ liú shū jiàn,rén guì juān shēng yuè mǎ yíng。
从古明王勤远略,不如高拱享升平。cóng gǔ míng wáng qín yuǎn lüè,bù rú gāo gǒng xiǎng shēng píng。

入关杂咏

洪良浩

书生白首对青镫,卷里山河见未曾。shū shēng bái shǒu duì qīng dèng,juǎn lǐ shān hé jiàn wèi céng。
秋水讵能窥海若,夏虫难与语寒冰。qiū shuǐ jù néng kuī hǎi ruò,xià chóng nán yǔ yǔ hán bīng。
龙门笔壮汉司马,巴峡诗奇杜少陵。lóng mén bǐ zhuàng hàn sī mǎ,bā xiá shī qí dù shǎo líng。
不出户庭知六合,圣人犹复泰山登。bù chū hù tíng zhī liù hé,shèng rén yóu fù tài shān dēng。

发北巡向顺安

洪良浩

行鼓初鸣驿骑催,邮亭小雨净无埃。xíng gǔ chū míng yì qí cuī,yóu tíng xiǎo yǔ jìng wú āi。
雁声远自云间落,秋气先从塞上来。yàn shēng yuǎn zì yún jiān luò,qiū qì xiān cóng sāi shàng lái。
村女田中方拾穗,农夫树下共衔杯。cūn nǚ tián zhōng fāng shí suì,nóng fū shù xià gòng xián bēi。
天时更觉重阳逼,山菊如期处处开。tiān shí gèng jué zhòng yáng bī,shān jú rú qī chù chù kāi。

保和殿参宴见荷兰贡使亦与斯乃前牒所无也诗以识之

洪良浩

冀野星分近斗杓,皇王定鼎自唐尧。jì yě xīng fēn jìn dòu biāo,huáng wáng dìng dǐng zì táng yáo。
长城万里连沧海,金阙九重抗碧霄。zhǎng chéng wàn lǐ lián cāng hǎi,jīn quē jiǔ zhòng kàng bì xiāo。
日下容光皆遍照,寰中寸地毕来朝。rì xià róng guāng jiē biàn zhào,huán zhōng cùn dì bì lái cháo。
西溟又有荷兰国,六纪重来献璧瑶。xī míng yòu yǒu hé lán guó,liù jì zhòng lái xiàn bì yáo。

挂弓松

洪良浩

挂弓松,乃在咸州之本宫。guà gōng sōng,nǎi zài xián zhōu zhī běn gōng。
云是圣祖手所植,尚馀三枝后庭中。yún shì shèng zǔ shǒu suǒ zhí,shàng yú sān zhī hòu tíng zhōng。
亭亭偃盖荫十亩,上有光怪干碧穹。tíng tíng yǎn gài yīn shí mǔ,shàng yǒu guāng guài gàn bì qióng。
龙拿虎蹲势欲腾,柯如苍玉根如桐。lóng ná hǔ dūn shì yù téng,kē rú cāng yù gēn rú tóng。
雪峰山下驰马归,三尺乌号挂如虹。xuě fēng shān xià chí mǎ guī,sān chǐ wū hào guà rú hóng。
枝头袅袅上弦月,叶间瑟瑟带箭风。zhī tóu niǎo niǎo shàng xián yuè,yè jiān sè sè dài jiàn fēng。
南征北伐倚神器,乌喙剺面无全瞳。nán zhēng běi fá yǐ shén qì,wū huì lí miàn wú quán tóng。
孤矢方徉数十载,天地清夷日域东。gū shǐ fāng yáng shù shí zài,tiān dì qīng yí rì yù dōng。
威加宇内眷故乡,仙跸重来似旧丰。wēi jiā yǔ nèi juàn gù xiāng,xiān bì zhòng lái shì jiù fēng。
銮声兮哕哕,翠盖兮童童。luán shēng xī huì huì,cuì gài xī tóng tóng。
清阴芳草宴父老,《大风》之歌何沨沨。qīng yīn fāng cǎo yàn fù lǎo,dà fēng zhī gē hé fēng fēng。
祥云常绕万年枝,古干扶疏立穹窿。xiáng yún cháng rào wàn nián zhī,gǔ gàn fú shū lì qióng lóng。
往岁岛夷犯大邦,兴王旧壤烟尘蒙。wǎng suì dǎo yí fàn dà bāng,xīng wáng jiù rǎng yān chén méng。
敢以斧斤入宫树,龙鳞一片鲜血红。gǎn yǐ fǔ jīn rù gōng shù,lóng lín yī piàn xiān xuè hóng。
忽然惊风掣地起,若有轰雷殷半空。hū rán jīng fēng chè dì qǐ,ruò yǒu hōng léi yīn bàn kōng。
群盗相顾尽兽骇,不觉叉手仍鞠躬。qún dào xiāng gù jǐn shòu hài,bù jué chā shǒu réng jū gōng。
树木尚为神灵护,枝叶皆与造化通。shù mù shàng wèi shén líng hù,zhī yè jiē yǔ zào huà tōng。
从此骄虏折凶图,咸识圣人树立雄。cóng cǐ jiāo lǔ zhé xiōng tú,xián shí shèng rén shù lì xióng。
苍髯屹然四百年,铁山扶桑相始终。cāng rán yì rán sì bǎi nián,tiě shān fú sāng xiāng shǐ zhōng。
呜呼!欲知当日栉沐功,须看金樻绛纱笼,中有十三羽箭一角弓。wū hū!yù zhī dāng rì zhì mù gōng,xū kàn jīn kuì jiàng shā lóng,zhōng yǒu shí sān yǔ jiàn yī jiǎo gōng。

寄谢翰林院修撰戴公

洪良浩

生平慕古人,夙怀四方志。shēng píng mù gǔ rén,sù huái sì fāng zhì。
每恨东海偏,未睹中华懿。měi hèn dōng hǎi piān,wèi dǔ zhōng huá yì。
颠发已种种,偶充朝元使。diān fā yǐ zhǒng zhǒng,ǒu chōng cháo yuán shǐ。
眼看神州大,足践尧封地。yǎn kàn shén zhōu dà,zú jiàn yáo fēng dì。
侧闻有戴氏,赫舄声远暨。cè wén yǒu dài shì,hè xì shēng yuǎn jì。
三苏可并驾,二陆方联辔。sān sū kě bìng jià,èr lù fāng lián pèi。
状元何英妙,裒然为国瑞。zhuàng yuán hé yīng miào,póu rán wèi guó ruì。
无路接光辉,愿言徒倾跂。wú lù jiē guāng huī,yuàn yán tú qīng qí。
有客颇倜傥,好文仍好义。yǒu kè pǒ tì tǎng,hǎo wén réng hǎo yì。
拟上光范书,遂怀孔融刺。nǐ shàng guāng fàn shū,suì huái kǒng róng cì。
既觏君子仪,兼致主人意。jì gòu jūn zi yí,jiān zhì zhǔ rén yì。
一见即解榻,再见更倒屣。yī jiàn jí jiě tà,zài jiàn gèng dào xǐ。
谈理如析毫,论文已?胾。tán lǐ rú xī háo,lùn wén yǐ zì。
上下扬千古,快若并刀利。shàng xià yáng qiān gǔ,kuài ruò bìng dāo lì。
虚往每实归,亦足窥一二。xū wǎng měi shí guī,yì zú kuī yī èr。
幸因蟠木容,得识瑚琏器。xìng yīn pán mù róng,dé shí hú liǎn qì。
纵未登门屏,犹喜质文字。zòng wèi dēng mén píng,yóu xǐ zhì wén zì。
王程有常限,归期在造次。wáng chéng yǒu cháng xiàn,guī qī zài zào cì。
眷言怀伊人,宁无感气类。juàn yán huái yī rén,níng wú gǎn qì lèi。
不意蓬莱客,殷勤致珍馈。bù yì péng lái kè,yīn qín zhì zhēn kuì。
瑶函动光彩,罗列文房四。yáo hán dòng guāng cǎi,luó liè wén fáng sì。
摩挲手不停,个个香且腻。mó sā shǒu bù tíng,gè gè xiāng qiě nì。
岂徒物为美,谅是贤者赐。qǐ tú wù wèi měi,liàng shì xián zhě cì。
况我老翰墨,真惬性所嗜。kuàng wǒ lǎo hàn mò,zhēn qiè xìng suǒ shì。
贶之由中心,受言藏弊笥。kuàng zhī yóu zhōng xīn,shòu yán cáng bì sì。
自顾疏且远,乃蒙不遐弃。zì gù shū qiě yuǎn,nǎi méng bù xiá qì。
无以答厚意,礼际良可愧。wú yǐ dá hòu yì,lǐ jì liáng kě kuì。
但愿崇明德,九仞加一篑。dàn yuàn chóng míng dé,jiǔ rèn jiā yī kuì。
茫茫宇宙内,孰非男子事。máng máng yǔ zhòu nèi,shú fēi nán zi shì。
惟能择路歧,然后造精粹。wéi néng zé lù qí,rán hòu zào jīng cuì。
敢将一言赠,聊披片心示。gǎn jiāng yī yán zèng,liáo pī piàn xīn shì。
精神贵相通,何间山川异。jīng shén guì xiāng tōng,hé jiān shān chuān yì。
春风动江海,悠悠策征驷。chūn fēng dòng jiāng hǎi,yōu yōu cè zhēng sì。
愿凭东飞翼,毋悭尺素寄。yuàn píng dōng fēi yì,wú qiān chǐ sù jì。

望夫石歌

洪良浩

山头一片石,屹立青海傍。shān tóu yī piàn shí,yì lì qīng hǎi bàng。
偃蹇不受秦王鞭,孤洁颇似贞女肠。yǎn jiǎn bù shòu qín wáng biān,gū jié pǒ shì zhēn nǚ cháng。
行人借问贞女谁,许氏少女字孟姜。xíng rén jiè wèn zhēn nǚ shuí,xǔ shì shǎo nǚ zì mèng jiāng。
姜女少小何窈窕,嫁与东邻范家郎。jiāng nǚ shǎo xiǎo hé yǎo tiǎo,jià yǔ dōng lín fàn jiā láng。
郎年弱冠即从军,迢迢万里戍渔阳。láng nián ruò guān jí cóng jūn,tiáo tiáo wàn lǐ shù yú yáng。
青镜持赠别后面,纤腰未脱嫁时裳。qīng jìng chí zèng bié hòu miàn,xiān yāo wèi tuō jià shí shang。
少妇不解别离苦,娉婷十年守空床。shǎo fù bù jiě bié lí kǔ,pīng tíng shí nián shǒu kōng chuáng。
金微草白风雪虐,玉窗花飞岁月忙。jīn wēi cǎo bái fēng xuě nüè,yù chuāng huā fēi suì yuè máng。
长城之役何太急,天子威令寒于霜。zhǎng chéng zhī yì hé tài jí,tiān zi wēi lìng hán yú shuāng。
千杵不堪筋骨绝,一身谁洗刀箭疮。qiān chǔ bù kān jīn gǔ jué,yī shēn shuí xǐ dāo jiàn chuāng。
昨夜深闺梦郎至,颜色憔悴言未详。zuó yè shēn guī mèng láng zhì,yán sè qiáo cuì yán wèi xiáng。
惝恍惊觉妾心动,仓卒清晨起严装,弱质不惮度关河,柔情那忍别爷娘。chǎng huǎng jīng jué qiè xīn dòng,cāng zú qīng chén qǐ yán zhuāng,ruò zhì bù dàn dù guān hé,róu qíng nà rěn bié yé niáng。
千古万辛到榆塞,郎君踪迹竟杳茫。qiān gǔ wàn xīn dào yú sāi,láng jūn zōng jì jìng yǎo máng。
始言某年石压死,或说何方战陈亡。shǐ yán mǒu nián shí yā sǐ,huò shuō hé fāng zhàn chén wáng。
城边积骸与城齐,子之丰兮何处僵。chéng biān jī hái yǔ chéng qí,zi zhī fēng xī hé chù jiāng。
人情到此可奈何,惟有昂首呼穹苍。rén qíng dào cǐ kě nài hé,wéi yǒu áng shǒu hū qióng cāng。
泪尽气竭声不续,彷徨更陟山之冈。lèi jǐn qì jié shēng bù xù,páng huáng gèng zhì shān zhī gāng。
朝朝暮暮望郎来,愁云霮海天长。cháo cháo mù mù wàng láng lái,chóu yún dàn hǎi tiān zhǎng。
齐城已崩哭杞梁,湘竹空斑泣娥皇。qí chéng yǐ bēng kū qǐ liáng,xiāng zhú kōng bān qì é huáng。
明月夜伴山鬼啼,沧波春与水禽翔。míng yuè yè bàn shān guǐ tí,cāng bō chūn yǔ shuǐ qín xiáng。
长留拳石水不啮,但闻骊山草已荒。zhǎng liú quán shí shuǐ bù niè,dàn wén lí shān cǎo yǐ huāng。
不见东海又有堤上妻,千载芳魂永相望。bù jiàn dōng hǎi yòu yǒu dī shàng qī,qiān zài fāng hún yǒng xiāng wàng。