古诗词

韦谦恒

王昭君

韦谦恒

不恨丹青误,惟期报国恩。bù hèn dān qīng wù,wéi qī bào guó ēn。
边尘如可靖,妾命不须论。biān chén rú kě jìng,qiè mìng bù xū lùn。
月送关中骑,春归塞上魂。yuè sòng guān zhōng qí,chūn guī sāi shàng hún。
红颜安社稷,青史至今存。hóng yán ān shè jì,qīng shǐ zhì jīn cún。

寄徐孝廉位山先生

韦谦恒

此日谈经客,先生尚典型。cǐ rì tán jīng kè,xiān shēng shàng diǎn xíng。
三朝头已白,八十眼犹青。sān cháo tóu yǐ bái,bā shí yǎn yóu qīng。
人列儒林传,天留处士星。rén liè rú lín chuán,tiān liú chù shì xīng。
何时载尊酒,一访子云亭。hé shí zài zūn jiǔ,yī fǎng zi yún tíng。

寄梁山舟侍讲

韦谦恒

之子媚幽独,翩然返故庐。zhī zi mèi yōu dú,piān rán fǎn gù lú。
莼丝三月暮,贝叶一镫余。chún sī sān yuè mù,bèi yè yī dèng yú。
但见黄尘远,宁教白社虚。dàn jiàn huáng chén yuǎn,níng jiào bái shè xū。
春愁满湖上,吟兴复何如。chūn chóu mǎn hú shàng,yín xīng fù hé rú。

寄梁山舟侍讲

韦谦恒

忆昔持尊酒,时时共短吟。yì xī chí zūn jiǔ,shí shí gòng duǎn yín。
月明秋水净,花落夕阳深。yuè míng qiū shuǐ jìng,huā luò xī yáng shēn。
旧梦中宵觉,离怀隔岁侵。jiù mèng zhōng xiāo jué,lí huái gé suì qīn。
空余擘窠字,遥见故人心。kōng yú bāi kē zì,yáo jiàn gù rén xīn。

过清流关

韦谦恒

东南半壁势全收,奕奕雄关据上游。dōng nán bàn bì shì quán shōu,yì yì xióng guān jù shàng yóu。
五代烽烟余故垒,一天风雨入残秋。wǔ dài fēng yān yú gù lěi,yī tiān fēng yǔ rù cán qiū。
乱山自向孤城绕,野水还归别涧流。luàn shān zì xiàng gū chéng rào,yě shuǐ hái guī bié jiàn liú。
忽忆醉翁呼不起,独携尊酒倚高楼。hū yì zuì wēng hū bù qǐ,dú xié zūn jiǔ yǐ gāo lóu。

登姑孰城楼

韦谦恒

丹阳城接大江流,雉堞犹余六代秋。dān yáng chéng jiē dà jiāng liú,zhì dié yóu yú liù dài qiū。
《白纻歌》随元子去,青山名为谢公留。bái zhù gē suí yuán zi qù,qīng shān míng wèi xiè gōng liú。
楼台迤逦轻烟合,吴楚微茫落照浮。lóu tái yí lǐ qīng yān hé,wú chǔ wēi máng luò zhào fú。
最喜女墙吟眺处,鸣榔声动见渔舟。zuì xǐ nǚ qiáng yín tiào chù,míng láng shēng dòng jiàn yú zhōu。

秋日雨后同朱笥河学士宋小岩洗马曹竹虚中允褚筠心侍读集汪持斋阁学邸舍时谈及邓尉山桂华之盛故有落句

韦谦恒

书局匆匆策马回,招要重到小蓬莱。shū jú cōng cōng cè mǎ huí,zhāo yào zhòng dào xiǎo péng lái。
半天雨势龙衔去,一片秋声雁带来。bàn tiān yǔ shì lóng xián qù,yī piàn qiū shēng yàn dài lái。
桑落肯辞今日醉,桂华应傍故园开。sāng luò kěn cí jīn rì zuì,guì huá yīng bàng gù yuán kāi。
吴中风景资谈柄,促坐浑忘漏点催。wú zhōng fēng jǐng zī tán bǐng,cù zuò hún wàng lòu diǎn cuī。

梦草亭独坐适八弟定旃洛中书至

韦谦恒

碧梧深柳宛吾庐,短彴回廊任所如。bì wú shēn liǔ wǎn wú lú,duǎn zhuó huí láng rèn suǒ rú。
孤艇泛从残雨后,好山看到夕阳初。gū tǐng fàn cóng cán yǔ hòu,hǎo shān kàn dào xī yáng chū。
池塘春草连宵梦,宛洛秋风尺素书。chí táng chūn cǎo lián xiāo mèng,wǎn luò qiū fēng chǐ sù shū。
莫向南天频怅望,画图终日正相于。mò xiàng nán tiān pín chàng wàng,huà tú zhōng rì zhèng xiāng yú。

常君殉节诗

韦谦恒

独以书生能骂贼,当年英烈试重论。dú yǐ shū shēng néng mà zéi,dāng nián yīng liè shì zhòng lùn。
三刀讵足旌儒吏,一剑聊凭答圣恩。sān dāo jù zú jīng rú lì,yī jiàn liáo píng dá shèng ēn。
空祀桐乡频洒泪,谁招辽海未归魂。kōng sì tóng xiāng pín sǎ lèi,shuí zhāo liáo hǎi wèi guī hún。
只今凛凛馀生气,昔岭千秋有血痕。zhǐ jīn lǐn lǐn yú shēng qì,xī lǐng qiān qiū yǒu xuè hén。

与秦涧泉修撰话旧

韦谦恒

白下城边系短桡,故人重此对吟瓢。bái xià chéng biān xì duǎn ráo,gù rén zhòng cǐ duì yín piáo。
半帘晴雪围炉坐,拾得松枝话六朝。bàn lián qíng xuě wéi lú zuò,shí dé sōng zhī huà liù cháo。

与秦涧泉修撰话旧

韦谦恒

山色都将积雪封,烟寒何处觅游踪。shān sè dōu jiāng jī xuě fēng,yān hán hé chù mì yóu zōng。
十年旧事从头说,一榻长干共暮钟。shí nián jiù shì cóng tóu shuō,yī tà zhǎng gàn gòng mù zhōng。