古诗词

唐孙华

读梅村先生鹿樵纪闻有感题长句

唐孙华

一旅谁知扼紫荆,蜩螗聒耳至纷争。yī lǚ shuí zhī è zǐ jīng,tiáo táng guā ěr zhì fēn zhēng。
腹书竞伏狐鸣火,手蔗频惊鹤唳兵。fù shū jìng fú hú míng huǒ,shǒu zhè pín jīng hè lì bīng。
直待临危思剪牧,可应先事戮韩彭。zhí dài lín wēi sī jiǎn mù,kě yīng xiān shì lù hán péng。
石头袁粲真堪惜,自坏边关万里城。shí tóu yuán càn zhēn kān xī,zì huài biān guān wàn lǐ chéng。

闲居写怀

唐孙华

屈伸固有命,秋毫非人功。qū shēn gù yǒu mìng,qiū háo fēi rén gōng。
三世不徒官,执戟老扬雄。sān shì bù tú guān,zhí jǐ lǎo yáng xióng。
荀爽起布衣,百日至三公。xún shuǎng qǐ bù yī,bǎi rì zhì sān gōng。
猿臂终数奇,李蔡本下中。yuán bì zhōng shù qí,lǐ cài běn xià zhōng。
方壮既悼颜,皓首仍悲冯。fāng zhuàng jì dào yán,hào shǒu réng bēi féng。
世有巧而踬,亦或拙而通。shì yǒu qiǎo ér zhì,yì huò zhuō ér tōng。
忧喜塞翁马,得失楚人弓。yōu xǐ sāi wēng mǎ,dé shī chǔ rén gōng。
时命苟不谐,不如安固穷。shí mìng gǒu bù xié,bù rú ān gù qióng。