古诗词

徐大镛

锦屏山歌

徐大镛

叠翠苍苍密无缝,老龙气夺丹山凤。dié cuì cāng cāng mì wú fèng,lǎo lóng qì duó dān shān fèng。
杏花橘柳无一株,万千松柏排岩洞。xìng huā jú liǔ wú yī zhū,wàn qiān sōng bǎi pái yán dòng。
后凋但觉四时青,武后临轩始得名。hòu diāo dàn jué sì shí qīng,wǔ hòu lín xuān shǐ dé míng。
七襄织出天孙锦,百宝装成云母屏。qī xiāng zhī chū tiān sūn jǐn,bǎi bǎo zhuāng chéng yún mǔ píng。
游人先自西麓上,香山寺宇何清爽。yóu rén xiān zì xī lù shàng,xiāng shān sì yǔ hé qīng shuǎng。
红阑干倚碧嵯峨,表里山河犹运掌。hóng lán gàn yǐ bì cuó é,biǎo lǐ shān hé yóu yùn zhǎng。
召伯留侯思叔祠,三祠各占一峰奇。zhào bó liú hóu sī shū cí,sān cí gè zhàn yī fēng qí。
巍然鼎峙白云里,蜡屐未登齿折矣。wēi rán dǐng zhì bái yún lǐ,là jī wèi dēng chǐ zhé yǐ。
东峰绝顶洞宾楼,楼在老君堂上头。dōng fēng jué dǐng dòng bīn lóu,lóu zài lǎo jūn táng shàng tóu。
陶公洞又居其下,烟霞亭是仙游者。táo gōng dòng yòu jū qí xià,yān xiá tíng shì xiān yóu zhě。
仙人踪,造化工,看来都在此山中。xiān rén zōng,zào huà gōng,kàn lái dōu zài cǐ shān zhōng。
不然万千松柏灵气钟,何以前山后山无一丛。bù rán wàn qiān sōng bǎi líng qì zhōng,hé yǐ qián shān hòu shān wú yī cóng。

挽张船山太守其三

徐大镛

出山泉似在山清,入世入多避世情。chū shān quán shì zài shān qīng,rù shì rù duō bì shì qíng。
穷到昌黎文送鬼,痛深工部笔谈兵。qióng dào chāng lí wén sòng guǐ,tòng shēn gōng bù bǐ tán bīng。
万千著作传须福,五十年华梦太轻。wàn qiān zhù zuò chuán xū fú,wǔ shí nián huá mèng tài qīng。
料得西方千佛引,止余魂途锦官城。liào dé xī fāng qiān fú yǐn,zhǐ yú hún tú jǐn guān chéng。

挽张船山太守其三

徐大镛

未遂担簦谒大贤,予生也晚恨无缘。wèi suì dān dēng yè dà xián,yǔ shēng yě wǎn hèn wú yuán。
廿年每苦思张绪,三绝真堪继郑虔。niàn nián měi kǔ sī zhāng xù,sān jué zhēn kān jì zhèng qián。
姜被自多春草得,和衣又许老梅传。jiāng bèi zì duō chūn cǎo dé,hé yī yòu xǔ lǎo méi chuán。
不须伯道悲身后,身已千秋泽岂堙。bù xū bó dào bēi shēn hòu,shēn yǐ qiān qiū zé qǐ yīn。

读香山送愁还闹处移老入间中句深有味乎其言因赋此诗

徐大镛

愁本生于闹,老须偿以间。chóu běn shēng yú nào,lǎo xū cháng yǐ jiān。
不难移以入,所赖送之还。bù nán yí yǐ rù,suǒ lài sòng zhī hái。
为此诗者其知道,我今读之恨不早。wèi cǐ shī zhě qí zhī dào,wǒ jīn dú zhī hèn bù zǎo。
可以大欢喜,无地著烦恼。kě yǐ dà huān xǐ,wú dì zhù fán nǎo。
可作小神仙,有生博寿考。kě zuò xiǎo shén xiān,yǒu shēng bó shòu kǎo。
君不见市上红尘热于火,炙手焚身无处躲。jūn bù jiàn shì shàng hóng chén rè yú huǒ,zhì shǒu fén shēn wú chù duǒ。
山中白云懒欲眠,栖松巢鹤皆千年。shān zhōng bái yún lǎn yù mián,qī sōng cháo hè jiē qiān nián。

和自解原韵

徐大镛

自学诗来五十载,久将白傅奉为师。zì xué shī lái wǔ shí zài,jiǔ jiāng bái fù fèng wèi shī。
一千年后怜同病,病里依然日咏诗。yī qiān nián hòu lián tóng bìng,bìng lǐ yī rán rì yǒng shī。
有句直须早倾吐,夕阳红影不多时。yǒu jù zhí xū zǎo qīng tǔ,xī yáng hóng yǐng bù duō shí。

九日作

徐大镛

忽忽又重阳,急景乃如许。hū hū yòu zhòng yáng,jí jǐng nǎi rú xǔ。
清爽满城秋,无风亦无雨。qīng shuǎng mǎn chéng qiū,wú fēng yì wú yǔ。
犹忆八月中,水深没阶碍。yóu yì bā yuè zhōng,shuǐ shēn méi jiē ài。
靡日不淫霖,匝地无乾土。mí rì bù yín lín,zā dì wú qián tǔ。
岂独辱泥涂,兼亦倾环堵。qǐ dú rǔ ní tú,jiān yì qīng huán dǔ。
晴来近两日,篱菊花全吐。qíng lái jìn liǎng rì,lí jú huā quán tǔ。
莫放晚节过,好把中秋补。mò fàng wǎn jié guò,hǎo bǎ zhōng qiū bǔ。
煮酒复题糕,谋欢恣笑语。zhǔ jiǔ fù tí gāo,móu huān zì xiào yǔ。
某寺及某墟,楼台心暗数。mǒu sì jí mǒu xū,lóu tái xīn àn shù。
相约共登高,先期命俦侣。xiāng yuē gòng dēng gāo,xiān qī mìng chóu lǚ。
跛鳖足不支,伤禽徒自苦。bǒ biē zú bù zhī,shāng qín tú zì kǔ。
向往岂无心,心雄趾难举。xiàng wǎng qǐ wú xīn,xīn xióng zhǐ nán jǔ。
平地尚趑趄,陟级尤艰阻。píng dì shàng zī jū,zhì jí yóu jiān zǔ。
暮齿病缠绵,摧颓固其所。mù chǐ bìng chán mián,cuī tuí gù qí suǒ。
笑谢众宾朋,逡巡仍独处。xiào xiè zhòng bīn péng,qūn xún réng dú chù。
萧然斗室中,一身对二竖。xiāo rán dòu shì zhōng,yī shēn duì èr shù。

偶感

徐大镛

牡丹倾国色,幽兰众香祖。mǔ dān qīng guó sè,yōu lán zhòng xiāng zǔ。
人间极品花,凡卉非其伍。rén jiān jí pǐn huā,fán huì fēi qí wǔ。
我为长太息,位置不得所。wǒ wèi zhǎng tài xī,wèi zhì bù dé suǒ。
牡丹蒙秽尘,幽兰插粪土。mǔ dān méng huì chén,yōu lán chā fèn tǔ。
空负此美名,无人争快睹。kōng fù cǐ měi míng,wú rén zhēng kuài dǔ。
天意茫茫不可窥,后先矛盾乃如许。tiān yì máng máng bù kě kuī,hòu xiān máo dùn nǎi rú xǔ。
既予之以色与香,胡又令其遭际苦。jì yǔ zhī yǐ sè yǔ xiāng,hú yòu lìng qí zāo jì kǔ。
不受沉香亭北风,不沾空谷丛中雨。bù shòu chén xiāng tíng běi fēng,bù zhān kōng gǔ cóng zhōng yǔ。
可怜憔悴过一生,不及群花随意吐。kě lián qiáo cuì guò yī shēng,bù jí qún huā suí yì tǔ。
乃知秽尘粪土中,埋没英才不可数。nǎi zhī huì chén fèn tǔ zhōng,mái méi yīng cái bù kě shù。
吁嗟乎!此恨同今古。xū jiē hū!cǐ hèn tóng jīn gǔ。

病中遣兴作六言诗

徐大镛

水田十亩五亩,竹溪三湾两湾。shuǐ tián shí mǔ wǔ mǔ,zhú xī sān wān liǎng wān。
猿鹤不能久待,问君何日买山。yuán hè bù néng jiǔ dài,wèn jūn hé rì mǎi shān。

短歌行

徐大镛

芙蓉泣露秋江空,杜鹃啼血枝枝红。fú róng qì lù qiū jiāng kōng,dù juān tí xuè zhī zhī hóng。
空山落叶扫尘下,苍凉眼底皆蒿蓬。kōng shān luò yè sǎo chén xià,cāng liáng yǎn dǐ jiē hāo péng。
满堂美人美且都,琼筵旨酒无时无。mǎn táng měi rén měi qiě dōu,qióng yán zhǐ jiǔ wú shí wú。
屏间翡翠光如电,枕上鸳鸯梦不孤。píng jiān fěi cuì guāng rú diàn,zhěn shàng yuān yāng mèng bù gū。
回首故人多厚禄,剩有冤禽填海独。huí shǒu gù rén duō hòu lù,shèng yǒu yuān qín tián hǎi dú。
海天风露九秋高,一叶飘零听怒号。hǎi tiān fēng lù jiǔ qiū gāo,yī yè piāo líng tīng nù hào。
到此尘缘都解脱,还向琴书讨生活。dào cǐ chén yuán dōu jiě tuō,hái xiàng qín shū tǎo shēng huó。
石破成块坚不移,朱研作粉色难夺。shí pò chéng kuài jiān bù yí,zhū yán zuò fěn sè nán duó。
2912