古诗词

孙汝兰

清平乐·帘影

孙汝兰

丝丝漏月。sī sī lòu yuè。
替写湘纹密。tì xiě xiāng wén mì。
琼户斜窥疑半揭。qióng hù xié kuī yí bàn jiē。
燕梦误寻凉隙。yàn mèng wù xún liáng xì。
非烟非雾摇空。fēi yān fēi wù yáo kōng。
几曾隔了春风。jǐ céng gé le chūn fēng。
香逗冷波有迹,庭花转觉玲珑。xiāng dòu lěng bō yǒu jì,tíng huā zhuǎn jué líng lóng。

百尺楼采莲词,戏用独木桥体

孙汝兰

郎去采莲花,侬去收莲子。láng qù cǎi lián huā,nóng qù shōu lián zi。
莲子同心共一房,侬可如莲子。lián zi tóng xīn gòng yī fáng,nóng kě rú lián zi。
侬去采莲花,郎去收莲子。nóng qù cǎi lián huā,láng qù shōu lián zi。
莲子同房各一心,郎莫如莲子。lián zi tóng fáng gè yī xīn,láng mò rú lián zi。

虞美人·春日病起

孙汝兰

莺儿咒得花魂活。yīng ér zhòu dé huā hún huó。
艳入东风睫。yàn rù dōng fēng jié。
病馀情味不宜春。bìng yú qíng wèi bù yí chūn。
怎又琼思瑶想、屡兜人。zěn yòu qióng sī yáo xiǎng lǚ dōu rén。
蝶儿娇索花容笑。dié ér jiāo suǒ huā róng xiào。
瞒我寻芳悄。mán wǒ xún fāng qiāo。
病馀最怕管闲情。bìng yú zuì pà guǎn xián qíng。
怎又香踪猜着、一星星。zěn yòu xiāng zōng cāi zhe yī xīng xīng。

壶中天秋柳

孙汝兰

夕阳荒影,怪西风吹瘦,一丝丝碧。xī yáng huāng yǐng,guài xī fēng chuī shòu,yī sī sī bì。
衰草长亭寒水渡,别意何堪重忆。shuāi cǎo zhǎng tíng hán shuǐ dù,bié yì hé kān zhòng yì。
系马痕消,藏鸦荫减,无限凄迷色。xì mǎ hén xiāo,cáng yā yīn jiǎn,wú xiàn qī mí sè。
霜清绝塞,也应摇落山驿。shuāng qīng jué sāi,yě yīng yáo luò shān yì。
漫道灞岸荒芜,隋堤萧索,愁煞长途客。màn dào bà àn huāng wú,suí dī xiāo suǒ,chóu shā zhǎng tú kè。
鹦鹉楼头春梦换,昔日依依犹识。yīng wǔ lóu tóu chūn mèng huàn,xī rì yī yī yóu shí。
褪尽腰围,抛残眉谱,怅望烟痕直。tuì jǐn yāo wéi,pāo cán méi pǔ,chàng wàng yān hén zhí。
黄昏将近,更谁吹动羌笛。huáng hūn jiāng jìn,gèng shuí chuī dòng qiāng dí。