古诗词

徐时栋

大将

徐时栋

恭承诏命入江东,指顾平蛮胆气雄。gōng chéng zhào mìng rù jiāng dōng,zhǐ gù píng mán dǎn qì xióng。
大将视师犹境外,累臣归骨已舟中。dà jiāng shì shī yóu jìng wài,lèi chén guī gǔ yǐ zhōu zhōng。
受缨信有终军策,赐乐谁论魏绛功。shòu yīng xìn yǒu zhōng jūn cè,cì lè shuí lùn wèi jiàng gōng。
文告遍传长叹息,伊人失计是和戎。wén gào biàn chuán zhǎng tàn xī,yī rén shī jì shì hé róng。

大将

徐时栋

卷甲投戈罢戍边,夜来幕府令喧传。juǎn jiǎ tóu gē bà shù biān,yè lái mù fǔ lìng xuān chuán。
安排庐井多新作,欢笑鸡豚解倒悬。ān pái lú jǐng duō xīn zuò,huān xiào jī tún jiě dào xuán。
不信乱生真式月,岂知狄至在期年。bù xìn luàn shēng zhēn shì yuè,qǐ zhī dí zhì zài qī nián。
贾生肯有欺人语,系颈单于早眼前。jiǎ shēng kěn yǒu qī rén yǔ,xì jǐng dān yú zǎo yǎn qián。

大将

徐时栋

偶来浦溆任㣶徊,不料樯倾楫亦摧。ǒu lái pǔ xù rèn zhān huái,bù liào qiáng qīng jí yì cuī。
陷淖尚思游涌逸,献俘争看溯江回。xiàn nào shàng sī yóu yǒng yì,xiàn fú zhēng kàn sù jiāng huí。
未妨快意诛长鬣,何必骄心脯就魁。wèi fáng kuài yì zhū zhǎng liè,hé bì jiāo xīn pú jiù kuí。
闻遵将军谋静镇,新来千骑乍惊豗。wén zūn jiāng jūn móu jìng zhèn,xīn lái qiān qí zhà jīng huī。

大将

徐时栋

飞炮如雷晓夜喧,羽书历历望兵援。fēi pào rú léi xiǎo yè xuān,yǔ shū lì lì wàng bīng yuán。
帐中四面歌声惨,海外孤城士气冤。zhàng zhōng sì miàn gē shēng cǎn,hǎi wài gū chéng shì qì yuān。
犹使解扬来诓宋,可怜先轸竟归元。yóu shǐ jiě yáng lái kuāng sòng,kě lián xiān zhěn jìng guī yuán。
江心古寺招魂奠,何日奇功慰九原。jiāng xīn gǔ sì zhāo hún diàn,hé rì qí gōng wèi jiǔ yuán。

大将

徐时栋

海上危峰镇不移,地形天险界华夷。hǎi shàng wēi fēng zhèn bù yí,dì xíng tiān xiǎn jiè huá yí。
雄关已击重门柝,间道曾无一旅师。xióng guān yǐ jī zhòng mén tuò,jiān dào céng wú yī lǚ shī。
晋国山河原表里,卫公阵卒太支离。jìn guó shān hé yuán biǎo lǐ,wèi gōng zhèn zú tài zhī lí。
平倭尚有前朝碣,斜日昏黄总制祠。píng wō shàng yǒu qián cháo jié,xié rì hūn huáng zǒng zhì cí。

大将

徐时栋

妖氛遍地海天昏,又见舟师破虎蹲。yāo fēn biàn dì hǎi tiān hūn,yòu jiàn zhōu shī pò hǔ dūn。
弃甲复来难睅目,守陴皆哭早销魂。qì jiǎ fù lái nán hàn mù,shǒu pí jiē kū zǎo xiāo hún。
已知将去军无托,焉得唇亡齿独存。yǐ zhī jiāng qù jūn wú tuō,yān dé chún wáng chǐ dú cún。
百里封疆谁寄命,但余荒谷报君恩。bǎi lǐ fēng jiāng shuí jì mìng,dàn yú huāng gǔ bào jūn ēn。

大将

徐时栋

明州净土急膻腥,黯淡姚江陨将星。míng zhōu jìng tǔ jí shān xīng,àn dàn yáo jiāng yǔn jiāng xīng。
走保会稽吴入越,群囚冶父帅听刑。zǒu bǎo huì jī wú rù yuè,qún qiú yě fù shuài tīng xíng。
守关尚未知山道,伐木空劳塞海陉。shǒu guān shàng wèi zhī shān dào,fá mù kōng láo sāi hǎi xíng。
可惜斯人无将略,孤忠耿耿照丹青。kě xī sī rén wú jiāng lüè,gū zhōng gěng gěng zhào dān qīng。

全侍御画马行

徐时栋

驹郎画马推专门,能以慧心师古人。jū láng huà mǎ tuī zhuān mén,néng yǐ huì xīn shī gǔ rén。
晋唐神品不易得,渊源惟有赵王孙。jìn táng shén pǐn bù yì dé,yuān yuán wéi yǒu zhào wáng sūn。
王孙晚节何靡靡,而其画马良足喜。wáng sūn wǎn jié hé mí mí,ér qí huà mǎ liáng zú xǐ。
岂知遭际忽相同,于是其马深可鄙。qǐ zhī zāo jì hū xiāng tóng,yú shì qí mǎ shēn kě bǐ。
崎岖山海亦劳瘅,聊将画马抒坎轲。qí qū shān hǎi yì láo dān,liáo jiāng huà mǎ shū kǎn kē。
何人尚称松雪翁,乃以故吾例今我。hé rén shàng chēng sōng xuě wēng,nǎi yǐ gù wú lì jīn wǒ。
谓我此画堪乱真,旁观啧啧驹郎嗔。wèi wǒ cǐ huà kān luàn zhēn,páng guān zé zé jū láng chēn。
曰尔恶知吾画马,我所师者龚遗民。yuē ěr è zhī wú huà mǎ,wǒ suǒ shī zhě gōng yí mín。
遗民不肯画驽骀,天曹下取天马来。yí mín bù kěn huà nú dài,tiān cáo xià qǔ tiān mǎ lái。
人间尘浊那得有,先生之言欺人哉。rén jiān chén zhuó nà dé yǒu,xiān shēng zhī yán qī rén zāi。
顾其画马虽不传,其画马法吾能言。gù qí huà mǎ suī bù chuán,qí huà mǎ fǎ wú néng yán。
驹郎隔民称私淑,想其画法当复然。jū láng gé mín chēng sī shū,xiǎng qí huà fǎ dāng fù rán。
酒酣耳热呼儿急,命儿扑地如马立。jiǔ hān ěr rè hū ér jí,mìng ér pū dì rú mǎ lì。
铺纸却作唐马图,泼墨淋漓儿背湿。pù zhǐ què zuò táng mǎ tú,pō mò lín lí ér bèi shī。
狂风骤雨笔不已,摆脱一切空摹拟。kuáng fēng zhòu yǔ bǐ bù yǐ,bǎi tuō yī qiè kōng mó nǐ。
须臾写出雄俊姿,掷笔大笑儿亦起。xū yú xiě chū xióng jùn zī,zhì bǐ dà xiào ér yì qǐ。
驹郎有儿非凡数,闺中况有同心助。jū láng yǒu ér fēi fán shù,guī zhōng kuàng yǒu tóng xīn zhù。
吮笔看郎画马成,胭脂来画马边树。shǔn bǐ kàn láng huà mǎ chéng,yān zhī lái huà mǎ biān shù。
青枝红叶娟不俗,此树何如管姬竹。qīng zhī hóng yè juān bù sú,cǐ shù hé rú guǎn jī zhú。
树边一马独嘶风,两马寝立两奔逐。shù biān yī mǎ dú sī fēng,liǎng mǎ qǐn lì liǎng bēn zhú。
吁嗟乎!铜马不出泥马徂,老骥伏枥哀龙驹。xū jiē hū!tóng mǎ bù chū ní mǎ cú,lǎo jì fú lì āi lóng jū。
彼恋栈豆甘局促,尚图神骏胡为乎。bǐ liàn zhàn dòu gān jú cù,shàng tú shén jùn hú wèi hū。
遗民画马既绝尘,驹郎画亦希世珍。yí mín huà mǎ jì jué chén,jū láng huà yì xī shì zhēn。
劝君慎秘此画勿为六丁取,王孙画马笔下空有神。quàn jūn shèn mì cǐ huà wù wèi liù dīng qǔ,wáng sūn huà mǎ bǐ xià kōng yǒu shén。

门荫歌为孙通判作

徐时栋

通判孙君吾外姻,海坛总镇之仲孙。tōng pàn sūn jūn wú wài yīn,hǎi tán zǒng zhèn zhī zhòng sūn。
一旦过我话家世,自言身被先皇恩。yī dàn guò wǒ huà jiā shì,zì yán shēn bèi xiān huáng ēn。
先皇恩诏出丹禁,大僚子孙许推荫。xiān huáng ēn zhào chū dān jìn,dà liáo zi sūn xǔ tuī yīn。
是时伯父已在官,递及家君以父任。shì shí bó fù yǐ zài guān,dì jí jiā jūn yǐ fù rèn。
未及受禄奄然殂,佥议袭荫当在吾。wèi jí shòu lù yǎn rán cú,qiān yì xí yīn dāng zài wú。
房从忽起相争夺,抱牍往控言虚诬。fáng cóng hū qǐ xiāng zhēng duó,bào dú wǎng kòng yán xū wū。
有司积久不能定,封章展转达天听。yǒu sī jī jiǔ bù néng dìng,fēng zhāng zhǎn zhuǎn dá tiān tīng。
方今圣人亲召除,始获铨曹注名姓。fāng jīn shèng rén qīn zhào chú,shǐ huò quán cáo zhù míng xìng。
军兴大开捐纳科,黄金台上赀郎多。jūn xīng dà kāi juān nà kē,huáng jīn tái shàng zī láng duō。
年年却送人作郡,嗟尔门荫可奈何。nián nián què sòng rén zuò jùn,jiē ěr mén yīn kě nài hé。
黑貂裘敝面枯槁,卅载九上长安道。hēi diāo qiú bì miàn kū gǎo,sà zài jiǔ shàng zhǎng ān dào。
轮蹄铁尽归去来,行年六十吾将老。lún tí tiě jǐn guī qù lái,xíng nián liù shí wú jiāng lǎo。
归来妻儿啼饥寒,丈夫贫贱难为欢。guī lái qī ér tí jī hán,zhàng fū pín jiàn nán wèi huān。
作贾无财农无产,百计不如仍作官。zuò jiǎ wú cái nóng wú chǎn,bǎi jì bù rú réng zuò guān。
去年需次将及期,行囊羞涩还典衣。qù nián xū cì jiāng jí qī,xíng náng xiū sè hái diǎn yī。
他人我先已十日,亲朋笑我来何迟。tā rén wǒ xiān yǐ shí rì,qīn péng xiào wǒ lái hé chí。
我有穷交归自客,昨日相逢好颜色。wǒ yǒu qióng jiāo guī zì kè,zuó rì xiāng féng hǎo yán sè。
鲜衣怒马游市中,闻道军前拜恩泽。xiān yī nù mǎ yóu shì zhōng,wén dào jūn qián bài ēn zé。
嗟我哀苦难具陈,门资衰歇惭先人。jiē wǒ āi kǔ nán jù chén,mén zī shuāi xiē cán xiān rén。
啖饭食肉吾未老,逝将往从江南军。dàn fàn shí ròu wú wèi lǎo,shì jiāng wǎng cóng jiāng nán jūn。

溪头老妇行

徐时栋

溪头老妇哭黄昏,哭声凄楚不忍闻。xī tóu lǎo fù kū huáng hūn,kū shēng qī chǔ bù rěn wén。
生遭乱离尽哀怨,何为汝独啼酸辛。shēng zāo luàn lí jǐn āi yuàn,hé wèi rǔ dú tí suān xīn。
自言家住城南窟,有儿壮年夫白发。zì yán jiā zhù chéng nán kū,yǒu ér zhuàng nián fū bái fā。
延庆寺前租荒园,年年卖菜为生活。yán qìng sì qián zū huāng yuán,nián nián mài cài wèi shēng huó。
城头解甲纷逃军,仓黄莽窜惊四邻。chéng tóu jiě jiǎ fēn táo jūn,cāng huáng mǎng cuàn jīng sì lín。
我亦刮钱贳驰马,一家数口依昏姻。wǒ yì guā qián shì chí mǎ,yī jiā shù kǒu yī hūn yīn。
入山惊定愁无奈,出门携得斗升在。rù shān jīng dìng chóu wú nài,chū mén xié dé dòu shēng zài。
来时雨余园菜肥,商量挑向隩中卖。lái shí yǔ yú yuán cài féi,shāng liàng tiāo xiàng ào zhōng mài。
父子相将入城去,此时消息只如故。fù zi xiāng jiāng rù chéng qù,cǐ shí xiāo xī zhǐ rú gù。
谁知一夜飞风来,红巾遍满西南路。shuí zhī yī yè fēi fēng lái,hóng jīn biàn mǎn xī nán lù。
邻舍有人逃出城,眼见父子驱为兵。lín shě yǒu rén táo chū chéng,yǎn jiàn fù zi qū wèi bīng。
裹头白布赤双脚,长发健儿鞭之行。guǒ tóu bái bù chì shuāng jiǎo,zhǎng fā jiàn ér biān zhī xíng。
悲来不敢啼,入屋避人私向溪头哭。bēi lái bù gǎn tí,rù wū bì rén sī xiàng xī tóu kū。
悔恨当时不少留,相对饥死意亦足。huǐ hèn dāng shí bù shǎo liú,xiāng duì jī sǐ yì yì zú。
昨日万人出城分西东,逼迫俘囚为先锋。zuó rì wàn rén chū chéng fēn xī dōng,bī pò fú qiú wèi xiān fēng。
闻道此去战诸暨,顾他父子辛苦犹城中。wén dào cǐ qù zhàn zhū jì,gù tā fù zi xīn kǔ yóu chéng zhōng。

孤儿行

徐时栋

孤儿生命一何苦,什伯成群作囚虏。gū ér shēng mìng yī hé kǔ,shén bó chéng qún zuò qiú lǔ。
孤儿命苦儿不孤,孤儿各有母与父。gū ér mìng kǔ ér bù gū,gū ér gè yǒu mǔ yǔ fù。
父母看儿如掌珠,饥食肉麋寒衣襦。fù mǔ kàn ér rú zhǎng zhū,jī shí ròu mí hán yī rú。
忽遭丧乱抱儿走,相逢狭巷被牵驱。hū zāo sàng luàn bào ér zǒu,xiāng féng xiá xiàng bèi qiān qū。
男为役夫女为妻,夺儿怀中儿哀啼。nán wèi yì fū nǚ wèi qī,duó ér huái zhōng ér āi tí。
大儿十岁小六七,队队抱上城楼栖。dà ér shí suì xiǎo liù qī,duì duì bào shàng chéng lóu qī。
城西酒佣旧相识,昨来山中面黧黑。chéng xī jiǔ yōng jiù xiāng shí,zuó lái shān zhōng miàn lí hēi。
为言身经十日俘,絷在城楼饷儿食。wèi yán shēn jīng shí rì fú,zhí zài chéng lóu xiǎng ér shí。
群儿哀啼声声续,哀极声低音亦促。qún ér āi tí shēng shēng xù,āi jí shēng dī yīn yì cù。
每当啼急不忍听,一呼贼来无敢哭。měi dāng tí jí bù rěn tīng,yī hū zéi lái wú gǎn kū。
此时景状尤惨然,不知贼复何心肝。cǐ shí jǐng zhuàng yóu cǎn rán,bù zhī zéi fù hé xīn gān。
西城去此七十里,啼声尚犹吾耳边。xī chéng qù cǐ qī shí lǐ,tí shēng shàng yóu wú ěr biān。
吁嗟乎!严陵昔岁贼麇至,十岁小儿都弃置。xū jiē hū!yán líng xī suì zéi jūn zhì,shí suì xiǎo ér dōu qì zhì。
当时收刺懵懂军,其最少年十一二。dāng shí shōu cì měng dǒng jūn,qí zuì shǎo nián shí yī èr。
而今网罗及幺麽,破巢下更无完卵。ér jīn wǎng luó jí yāo mó,pò cháo xià gèng wú wán luǎn。
乳臭小儿何罪辜,一朝羁绁撄天祸。rǔ chòu xiǎo ér hé zuì gū,yī cháo jī xiè yīng tiān huò。
城楼百尺高入云,黑云低压城楼昏。chéng lóu bǎi chǐ gāo rù yún,hēi yún dī yā chéng lóu hūn。
上有青天下黄口,哭声如雷天不闻。shàng yǒu qīng tiān xià huáng kǒu,kū shēng rú léi tiān bù wén。

大将其四

徐时栋

重兵良将守弹丸,蕞尔孤悬胆亦寒。zhòng bīng liáng jiāng shǒu dàn wán,zuì ěr gū xuán dǎn yì hán。
原为版图收既失,已忘军志退知难。yuán wèi bǎn tú shōu jì shī,yǐ wàng jūn zhì tuì zhī nán。
海邦自昔日常资寇,昭代初年未置官。hǎi bāng zì xī rì cháng zī kòu,zhāo dài chū nián wèi zhì guān。
莫谓无人谋不用,罪臣临别早悲酸。mò wèi wú rén móu bù yòng,zuì chén lín bié zǎo bēi suān。