古诗词

陶之典

浯溪道中

陶之典

横空秋气发,历乱舞山晖。héng kōng qiū qì fā,lì luàn wǔ shān huī。
楼势摇溪竹,钟声返寺扉。lóu shì yáo xī zhú,zhōng shēng fǎn sì fēi。
谷闻群兕斗,云带断峰飞。gǔ wén qún sì dòu,yún dài duàn fēng fēi。
独有乘风翮,迢迢万里归。dú yǒu chéng fēng hé,tiáo tiáo wàn lǐ guī。

抵密印寺逢晴

陶之典

望近毗卢旭影重,溪桥一似故人逢。wàng jìn pí lú xù yǐng zhòng,xī qiáo yī shì gù rén féng。
百年听老钟声客,千嶂颜开佛日冬。bǎi nián tīng lǎo zhōng shēng kè,qiān zhàng yán kāi fú rì dōng。
全染名山成锦绣,只留新雪辨芙蓉。quán rǎn míng shān chéng jǐn xiù,zhǐ liú xīn xuě biàn fú róng。
雪畴正有商量事,耆旧先来自别峰。xuě chóu zhèng yǒu shāng liàng shì,qí jiù xiān lái zì bié fēng。

南天门

陶之典

巀嶪忽自平,心目一为旷。jié yè hū zì píng,xīn mù yī wèi kuàng。
帝座殊未遥,踟蹰碧落上。dì zuò shū wèi yáo,chí chú bì luò shàng。
班荆待同游,且与云揖让。bān jīng dài tóng yóu,qiě yǔ yún yī ràng。
云起乍平门,林峦失背向。yún qǐ zhà píng mén,lín luán shī bèi xiàng。
飞断万松涛,自成千顷浪。fēi duàn wàn sōng tāo,zì chéng qiān qǐng làng。
仿佛见海蜃,楼阁幻奇状。fǎng fú jiàn hǎi shèn,lóu gé huàn qí zhuàng。
数日迟岳云,对此一元畅。shù rì chí yuè yún,duì cǐ yī yuán chàng。

洞庭守雪

陶之典

十年湖梦隔,忽向湖中舣。shí nián hú mèng gé,hū xiàng hú zhōng yǐ。
洞庭雪耶非,峨眉幻为水。dòng tíng xuě yé fēi,é méi huàn wèi shuǐ。
水落云势张,沙翻空气委。shuǐ luò yún shì zhāng,shā fān kōng qì wěi。
一夜湖雪平,寒光无起止。yī yè hú xuě píng,hán guāng wú qǐ zhǐ。
茫茫十二螺,疑被同云徙。máng máng shí èr luó,yí bèi tóng yún xǐ。
吹我高寒心,浩入湖波弥。chuī wǒ gāo hán xīn,hào rù hú bō mí。
夜色一气中,舟呼素烟里。yè sè yī qì zhōng,zhōu hū sù yān lǐ。
独寤洞庭澜,孤怀向元始。dú wù dòng tíng lán,gū huái xiàng yuán shǐ。