古诗词

陈劢

读王荆公鄞县经游记有感

陈劢

荆公宰吾鄞,学校振士风。jīng gōng zǎi wú yín,xué xiào zhèn shì fēng。
石台足师表,楼王皆儒宗。shí tái zú shī biǎo,lóu wáng jiē rú zōng。
留心及水利,经游详记中。liú xīn jí shuǐ lì,jīng yóu xiáng jì zhōng。
旱涝切民瘼,往返劳行踪。hàn lào qiè mín mò,wǎng fǎn láo xíng zōng。
当时青苗法,实惠遍村农。dāng shí qīng miáo fǎ,shí huì biàn cūn nóng。
一旦秉钧轴,方期恢前功。yī dàn bǐng jūn zhóu,fāng qī huī qián gōng。
任使非其人,海内滋怨恫。rèn shǐ fēi qí rén,hǎi nèi zī yuàn dòng。
近世行社仓,藉口师徽公。jìn shì xíng shè cāng,jí kǒu shī huī gōng。
良法鲜美意,流弊又安穷。liáng fǎ xiān měi yì,liú bì yòu ān qióng。
社仓与青苗,得失将毋同。shè cāng yǔ qīng miáo,dé shī jiāng wú tóng。

天童寺古柏

陈劢

太白名山古鄮东,结茅自晋永康中。tài bái míng shān gǔ mào dōng,jié máo zì jìn yǒng kāng zhōng。
育王晋松化龙去,天童古柏犹青葱。yù wáng jìn sōng huà lóng qù,tiān tóng gǔ bǎi yóu qīng cōng。
此柏未知何代植,大都伯仲之间肩随从。cǐ bǎi wèi zhī hé dài zhí,dà dōu bó zhòng zhī jiān jiān suí cóng。
昔闻天童山下路,二十里外皆青松。xī wén tiān tóng shān xià lù,èr shí lǐ wài jiē qīng sōng。
载披《图志》稽古迹,诗句曾记王荆公。zài pī tú zhì jī gǔ jì,shī jù céng jì wáng jīng gōng。
今亦凋枯殆将尽,纵有新栽,不敌老干常蒙茸。jīn yì diāo kū dài jiāng jǐn,zòng yǒu xīn zāi,bù dí lǎo gàn cháng méng rōng。
幸哉此柏尚苍古,至今兀立山之中。xìng zāi cǐ bǎi shàng cāng gǔ,zhì jīn wù lì shān zhī zhōng。
无异孔明庙前树,根如铁石柯青铜。wú yì kǒng míng miào qián shù,gēn rú tiě shí kē qīng tóng。
我来偶然憩林下,两耳谡谡闻清风。wǒ lái ǒu rán qì lín xià,liǎng ěr sù sù wén qīng fēng。
问尔何由得年寿,雨露岂独私化工。wèn ěr hé yóu dé nián shòu,yǔ lù qǐ dú sī huà gōng。
若非山灵暗呵护,得毋佛力广大多神能。ruò fēi shān líng àn hē hù,dé wú fú lì guǎng dà duō shén néng。

四明山心隶字石刻

陈劢

昔诵皮陆唱和诗,惜未亲探四明岩壑奇。xī sòng pí lù chàng hé shī,xī wèi qīn tàn sì míng yán hè qí。
又闻支山杖锡亦崭绝,山前石壁峭若屏风列。yòu wén zhī shān zhàng xī yì zhǎn jué,shān qián shí bì qiào ruò píng fēng liè。
上题四明山心四隶字,大书深刻传是汉人笔。shàng tí sì míng shān xīn sì lì zì,dà shū shēn kè chuán shì hàn rén bǐ。
生长是邦数十年,名山欲访心惘然。shēng zhǎng shì bāng shù shí nián,míng shān yù fǎng xīn wǎng rán。
我友裹粮携酒榼,舍舟登陆直穷山之巅。wǒ yǒu guǒ liáng xié jiǔ kē,shě zhōu dēng lù zhí qióng shān zhī diān。
忽睹巨石高十丈,似从太华擘仙掌。hū dǔ jù shí gāo shí zhàng,shì cóng tài huá bāi xiān zhǎng。
耸身特立傍悬崖,瞻之在前非惝恍。sǒng shēn tè lì bàng xuán yá,zhān zhī zài qián fēi chǎng huǎng。
汉人隶法称奇古,碑版照耀遍寰宇。hàn rén lì fǎ chēng qí gǔ,bēi bǎn zhào yào biàn huán yǔ。
字形不过一二寸,摩崖大书人罕睹。zì xíng bù guò yī èr cùn,mó yá dà shū rén hǎn dǔ。
昔年嘉定钱宫檐,来修县志夸博淹。xī nián jiā dìng qián gōng yán,lái xiū xiàn zhì kuā bó yān。
广搜唐宋金石刻,录近弃远一任遗珠沧海潜。guǎng sōu táng sòng jīn shí kè,lù jìn qì yuǎn yī rèn yí zhū cāng hǎi qián。
我友嗜古真成癖,济胜更饶腰脚力。wǒ yǒu shì gǔ zhēn chéng pǐ,jì shèng gèng ráo yāo jiǎo lì。
归贻拓本纸墨新,惠我奚啻百朋锡。guī yí tuò běn zhǐ mò xīn,huì wǒ xī chì bǎi péng xī。
吁嗟乎!开辟以来有此山,此书历劫未蚀苔藓斑。xū jiē hū!kāi pì yǐ lái yǒu cǐ shān,cǐ shū lì jié wèi shí tái xiǎn bān。
得毋山灵默呵护,特使千古奇迹长留天地间。dé wú shān líng mò hē hù,tè shǐ qiān gǔ qí jì zhǎng liú tiān dì jiān。