古诗词

陈锡如

项羽

陈锡如

魁梧相貌目重瞳,叱咤喑呜盖世雄。kuí wú xiāng mào mù zhòng tóng,chì zhà yīn wū gài shì xióng。
八载纵横原逐鹿,千秋悔恨界分鸿。bā zài zòng héng yuán zhú lù,qiān qiū huǐ hèn jiè fēn hóng。
壮年剑学万人敌,末路兵从十面攻。zhuàng nián jiàn xué wàn rén dí,mò lù bīng cóng shí miàn gōng。
倘使当年能忍辱,何难割据王江东。tǎng shǐ dāng nián néng rěn rǔ,hé nán gē jù wáng jiāng dōng。

廉颇

陈锡如

大将生来胆气豪,老成持重熟戎韬。dà jiāng shēng lái dǎn qì háo,lǎo chéng chí zhòng shú róng tāo。
拒秦策似风云变,保赵勋同日月高。jù qín cè shì fēng yún biàn,bǎo zhào xūn tóng rì yuè gāo。
罪请负荆怀旷达,交为刎颈志坚牢。zuì qǐng fù jīng huái kuàng dá,jiāo wèi wěn jǐng zhì jiān láo。
可怜绝代干城选,终被谗言魏楚逃。kě lián jué dài gàn chéng xuǎn,zhōng bèi chán yán wèi chǔ táo。
戎马沙场意气豪,一生为将著勋劳。róng mǎ shā chǎng yì qì háo,yī shēng wèi jiāng zhù xūn láo。
破秦韬略人难测,保赵功名汝独高。pò qín tāo lüè rén nán cè,bǎo zhào gōng míng rǔ dú gāo。
李牧机谋堪作副,相如智勇可联曹。lǐ mù jī móu kān zuò fù,xiāng rú zhì yǒng kě lián cáo。
伤心最是谗言中,莫得宗邦柄久操。shāng xīn zuì shì chán yán zhōng,mò dé zōng bāng bǐng jiǔ cāo。
白发萧疏年最高,邯郸坐镇气雄豪。bái fā xiāo shū nián zuì gāo,hán dān zuò zhèn qì xióng háo。
戎行久历精骑射,敌国常摧富略韬。róng xíng jiǔ lì jīng qí shè,dí guó cháng cuī fù lüè tāo。
荐牧举奢安社稷,拒秦保赵著勋劳。jiàn mù jǔ shē ān shè jì,jù qín bǎo zhào zhù xūn láo。
长平倘使公长守,何致坑降一夜遭。zhǎng píng tǎng shǐ gōng zhǎng shǒu,hé zhì kēng jiàng yī yè zāo。
老成谋国熟兵韬,四十馀年军政操。lǎo chéng móu guó shú bīng tāo,sì shí yú nián jūn zhèng cāo。
全赵拒秦资保障,围燕伐魏著勋劳。quán zhào jù qín zī bǎo zhàng,wéi yàn fá wèi zhù xūn láo。
那知庸主偏谗信,遂使功臣获罪逃。nà zhī yōng zhǔ piān chán xìn,suì shǐ gōng chén huò zuì táo。
他日纵然思起用,无如遗矢谤重遭。tā rì zòng rán sī qǐ yòng,wú rú yí shǐ bàng zhòng zāo。

申包胥泣秦廷

陈锡如

伤心祖国压强邻,汉水方城已半沦。shāng xīn zǔ guó yā qiáng lín,hàn shuǐ fāng chéng yǐ bàn lún。
退敌有怀存故楚,乞师无奈向西秦。tuì dí yǒu huái cún gù chǔ,qǐ shī wú nài xiàng xī qín。
挥来一副英雄泪,洒遍全班将士身。huī lái yī fù yīng xióng lèi,sǎ biàn quán bān jiāng shì shēn。
破碎河山旋克复,若敖不馁赖斯人。pò suì hé shān xuán kè fù,ruò áo bù něi lài sī rén。
救国天生社稷臣,乞师奔走不辞辛。jiù guó tiān shēng shè jì chén,qǐ shī bēn zǒu bù cí xīn。
心诚一片因存楚,泪洒连朝始感秦。xīn chéng yī piàn yīn cún chǔ,lèi sǎ lián cháo shǐ gǎn qín。
友谊不乖情笃厚,君恩欲报性忠纯。yǒu yì bù guāi qíng dǔ hòu,jūn ēn yù bào xìng zhōng chún。
郢都虽破终能复,千古如公有几人。yǐng dōu suī pò zhōng néng fù,qiān gǔ rú gōng yǒu jǐ rén。
吴师不退郢都沦,奋起英雄志欲伸。wú shī bù tuì yǐng dōu lún,fèn qǐ yīng xióng zhì yù shēn。
只为一心存故楚,敢辞千里乞强秦。zhǐ wèi yī xīn cún gù chǔ,gǎn cí qiān lǐ qǐ qiáng qín。
洒挥几日声和泪,感动盈廷君若臣。sǎ huī jǐ rì shēng hé lèi,gǎn dòng yíng tíng jūn ruò chén。
近世许多亡国恨,如公挽救有何人。jìn shì xǔ duō wáng guó hèn,rú gōng wǎn jiù yǒu hé rén。
徇情纵友岂忠臣,大祸来时始到秦。xùn qíng zòng yǒu qǐ zhōng chén,dà huò lái shí shǐ dào qín。
昔日若非私故旧,今朝何致乞强邻。xī rì ruò fēi sī gù jiù,jīn cháo hé zhì qǐ qiáng lín。
虽能哭动雄师出,莫补横行敌卒臻。suī néng kū dòng xióng shī chū,mò bǔ héng xíng dí zú zhēn。
功首罪魁应两有,斯人未可作完人。gōng shǒu zuì kuí yīng liǎng yǒu,sī rén wèi kě zuò wán rén。