古诗词

陈衍虞

准提阁夜宿

陈衍虞

莲社偶投足,客中兼乱中。lián shè ǒu tóu zú,kè zhōng jiān luàn zhōng。
云来巢几簟,阁自冷杉松。yún lái cháo jǐ diàn,gé zì lěng shān sōng。
鸟梦缘铃短,花魂借露红。niǎo mèng yuán líng duǎn,huā hún jiè lù hóng。
懒残何处在,一指汗漫踪。lǎn cán hé chù zài,yī zhǐ hàn màn zōng。

清障道中

陈衍虞

寒山设色翠重重,一片霜林障碧空。hán shān shè sè cuì zhòng zhòng,yī piàn shuāng lín zhàng bì kōng。
雨后人家深竹里,云边僧室乱泉中。yǔ hòu rén jiā shēn zhú lǐ,yún biān sēng shì luàn quán zhōng。
逾关未觉风光异,入国犹闻乡语同。yú guān wèi jué fēng guāng yì,rù guó yóu wén xiāng yǔ tóng。
偶逐天风望碧海,沧波万顷去无穷。ǒu zhú tiān fēng wàng bì hǎi,cāng bō wàn qǐng qù wú qióng。

秋夜登燕子矶感怀

陈衍虞

雾净天高万里秋,巍矶巀嶪锁江流。wù jìng tiān gāo wàn lǐ qiū,wēi jī jié yè suǒ jiāng liú。
山河代异波声在,麋鹿朝游王气收。shān hé dài yì bō shēng zài,mí lù cháo yóu wáng qì shōu。
旧恨何须同楚泣,雄心且莫问吴钩。jiù hèn hé xū tóng chǔ qì,xióng xīn qiě mò wèn wú gōu。
月华不管兴亡事,依旧深宵照石头。yuè huá bù guǎn xīng wáng shì,yī jiù shēn xiāo zhào shí tóu。

自嘲二首之一

陈衍虞

犹余如戟旧须眉,独惜蓬蓬半短丝。yóu yú rú jǐ jiù xū méi,dú xī péng péng bàn duǎn sī。
往日衣冠真负罪,兹时进止转堪悲。wǎng rì yī guān zhēn fù zuì,zī shí jìn zhǐ zhuǎn kān bēi。
重经野火难留草,可是城舂向蓄髭。zhòng jīng yě huǒ nán liú cǎo,kě shì chéng chōng xiàng xù zī。
此后行吟休披发,好从烟艇觅鸱夷。cǐ hòu xíng yín xiū pī fā,hǎo cóng yān tǐng mì chī yí。

次韵辜小愿

陈衍虞

走戟挑刀记逐忙,惊魂犹在水云乡。zǒu jǐ tiāo dāo jì zhú máng,jīng hún yóu zài shuǐ yún xiāng。
跄踉雨夜荆榛路,信宿蜗庐瘴岭阳。qiāng liáng yǔ yè jīng zhēn lù,xìn sù wō lú zhàng lǐng yáng。
搔首云头天近尺,移樽月下露盈觞。sāo shǒu yún tóu tiān jìn chǐ,yí zūn yuè xià lù yíng shāng。
不堪痛定凭追忆,回首新亭泪万行。bù kān tòng dìng píng zhuī yì,huí shǒu xīn tíng lèi wàn xíng。

乙卯生日

陈衍虞

黄发披两耳,聪听久已失。huáng fā pī liǎng ěr,cōng tīng jiǔ yǐ shī。
住世即百年,刚余二十七。zhù shì jí bǎi nián,gāng yú èr shí qī。
苟非松柏姿,经霜茂难必。gǒu fēi sōng bǎi zī,jīng shuāng mào nán bì。
家园伤久离,休影仍蓬筚。jiā yuán shāng jiǔ lí,xiū yǐng réng péng bì。
乱中驹隙驶,皇览又此日。luàn zhōng jū xì shǐ,huáng lǎn yòu cǐ rì。
山友具鸡黍,祝我履旋吉。shān yǒu jù jī shǔ,zhù wǒ lǚ xuán jí。
老夫素支离,旅食资橡栗。lǎo fū sù zhī lí,lǚ shí zī xiàng lì。
锋镝交四野,埋照苦难密。fēng dī jiāo sì yě,mái zhào kǔ nán mì。
任运本无心,制龄讵有术。rèn yùn běn wú xīn,zhì líng jù yǒu shù。
夕照倘未颓,诛藤缚松笔。xī zhào tǎng wèi tuí,zhū téng fù sōng bǐ。

龙隐洞读元祐党人碑

陈衍虞

荒郊秋老木萧摵,孤岩幽旷仙灵宅。huāng jiāo qiū lǎo mù xiāo shè,gū yán yōu kuàng xiān líng zhái。
龙去不知几多年,但余寒湫三百尺。lóng qù bù zhī jǐ duō nián,dàn yú hán jiǎo sān bǎi chǐ。
岩中古咏与今题,墨晕劖满不留隙。yán zhōng gǔ yǒng yǔ jīn tí,mò yūn chán mǎn bù liú xì。
摩崖破藓见残碑,衮衮诸公列党籍。mó yá pò xiǎn jiàn cán bēi,gǔn gǔn zhū gōng liè dǎng jí。
端履门外已勒名,如何瘴乡也镌石。duān lǚ mén wài yǐ lēi míng,rú hé zhàng xiāng yě juān shí。
元祐去今六百秋,姓字了了存点画。yuán yòu qù jīn liù bǎi qiū,xìng zì le le cún diǎn huà。
中间纵有剥蚀文,依稀犹可想遗迹。zhōng jiān zòng yǒu bō shí wén,yī xī yóu kě xiǎng yí jì。
山灵不可没奇人,故留奸名显端硕。shān líng bù kě méi qí rén,gù liú jiān míng xiǎn duān shuò。
不然多少断碣半销磨,何故贞珉不泐今犹昔。bù rán duō shǎo duàn jié bàn xiāo mó,hé gù zhēn mín bù lè jīn yóu xī。
我来坐卧其下先顶礼,瞻望鸿名如圭璧。wǒ lái zuò wò qí xià xiān dǐng lǐ,zhān wàng hóng míng rú guī bì。
可惜石工愧安民,不畏鬼非兼人责。kě xī shí gōng kuì ān mín,bù wèi guǐ fēi jiān rén zé。
诸老历历应星辰,当年羽士曾避席。zhū lǎo lì lì yīng xīng chén,dāng nián yǔ shì céng bì xí。
不知元长欲欺谁,亲挥毫素面不赤。bù zhī yuán zhǎng yù qī shuí,qīn huī háo sù miàn bù chì。
宋业成灰太师殄,三百八人名犹赫。sòng yè chéng huī tài shī tiǎn,sān bǎi bā rén míng yóu hè。
至今墨客过碑前,指点蔡京笑哑哑。zhì jīn mò kè guò bēi qián,zhǐ diǎn cài jīng xiào yǎ yǎ。