古诗词

高燮

临江仙·观家庭恩怨记新剧

高燮

万箭攒胸肠欲断,当场一哭难胜。wàn jiàn zǎn xiōng cháng yù duàn,dāng chǎng yī kū nán shèng。
牵衣挽袖剧酸辛。qiān yī wǎn xiù jù suān xīn。
哥哥行不得,声泪已如倾。gē gē xíng bù dé,shēng lèi yǐ rú qīng。
蓦地奇冤何处诉,呼天天也无灵。mò dì qí yuān hé chù sù,hū tiān tiān yě wú líng。
可怜到死未分明。kě lián dào sǐ wèi fēn míng。
鸳鸯生拆散,骨肉太无情。yuān yāng shēng chāi sàn,gǔ ròu tài wú qíng。

巫山一片云题方瘦坡香痕奁影录

高燮

女儿心性猜来惯。nǚ ér xīn xìng cāi lái guàn。
卷中恍睹桃花面。juǎn zhōng huǎng dǔ táo huā miàn。
一字一销魂。yī zì yī xiāo hún。
销魂十二分。xiāo hún shí èr fēn。
香痕留不住。xiāng hén liú bù zhù。
奁影无凭据。lián yǐng wú píng jù。
只是忒关情。zhǐ shì tè guān qíng。
撩人影与痕。liāo rén yǐng yǔ hén。

端正好·题俞锦心女士端正阁诗

高燮

帘痕叠叠香痕篆。lián hén dié dié xiāng hén zhuàn。
顿钩起、锦囊句满。dùn gōu qǐ jǐn náng jù mǎn。
兰闺镇日清如洗,闷还借,诗排遣。lán guī zhèn rì qīng rú xǐ,mèn hái jiè,shī pái qiǎn。
簪花小字蚕眠展。zān huā xiǎo zì cán mián zhǎn。
钟王格、自添幽媚。zhōng wáng gé zì tiān yōu mèi。
斯才惊绝休轻羡。sī cái jīng jué xiū qīng xiàn。
定不是,寻常选。dìng bù shì,xún cháng xuǎn。

浣溪纱

高燮

更弛灯残梦暗惊。gèng chí dēng cán mèng àn jīng。
凝思枕畔怕分明。níng sī zhěn pàn pà fēn míng。
缘何方法遣凄清。yuán hé fāng fǎ qiǎn qī qīng。
毕竟国风非好色,从来吉士本多情。bì jìng guó fēng fēi hǎo sè,cóng lái jí shì běn duō qíng。
乱头粗服可怜生。luàn tóu cū fú kě lián shēng。

浣溪纱

高燮

碧玉年华瘦可哀。bì yù nián huá shòu kě āi。
家常衫子称身裁。jiā cháng shān zi chēng shēn cái。
为伊憔悴十分该。wèi yī qiáo cuì shí fēn gāi。
薄病恹恹愁似织,芳情脉脉泪成灰。báo bìng yān yān chóu shì zhī,fāng qíng mài mài lèi chéng huī。
心头起落一千回。xīn tóu qǐ luò yī qiān huí。

浣溪纱

高燮

料峭春寒别恨新。liào qiào chūn hán bié hèn xīn。
传来消息没缘因。chuán lái xiāo xī méi yuán yīn。
几回情泪揾红巾。jǐ huí qíng lèi wèn hóng jīn。
解得颦眉心最苦,猜他深意话难真。jiě dé pín méi xīn zuì kǔ,cāi tā shēn yì huà nán zhēn。
奈何天亦断肠人。nài hé tiān yì duàn cháng rén。

浣溪纱

高燮

牵得情丝几许长。qiān dé qíng sī jǐ xǔ zhǎng。
恼人莫再细思量。nǎo rén mò zài xì sī liàng。
思量日有九回肠。sī liàng rì yǒu jiǔ huí cháng。
一点灵犀终不灭,三生幽怨倘能偿。yī diǎn líng xī zhōng bù miè,sān shēng yōu yuàn tǎng néng cháng。
纵教万死亦何伤。zòng jiào wàn sǐ yì hé shāng。

浣溪纱

高燮

往事重提泪有痕。wǎng shì zhòng tí lèi yǒu hén。
天涯回首黯消魂。tiān yá huí shǒu àn xiāo hún。
心期负了不堪论。xīn qī fù le bù kān lùn。
好梦难从醒后忆,坠欢无复别时存。hǎo mèng nán cóng xǐng hòu yì,zhuì huān wú fù bié shí cún。
度针楼上月黄昏。dù zhēn lóu shàng yuè huáng hūn。

花非花·吴门晤沈休穆,以贱字吹万讹听秋佩,因来书畅论声韵之学,戏填此解答之

高燮

秋非秋,佩非佩。qiū fēi qiū,pèi fēi pèi。
人有声,天有籁。rén yǒu shēng,tiān yǒu lài。
吹来万窍本非同,信口成章无或碍。chuī lái wàn qiào běn fēi tóng,xìn kǒu chéng zhāng wú huò ài。

长相思·吊余十眉夫人胡淑娟,即题余君寄心琐语

高燮

是仙俦。shì xiān chóu。
是吟俦。shì yín chóu。
第几东风到玉楼。dì jǐ dōng fēng dào yù lóu。
商量好句求。shāng liàng hǎo jù qiú。
貌温柔。mào wēn róu。
韵温柔。yùn wēn róu。
怪道郎痴无尽休。guài dào láng chī wú jǐn xiū。
言愁我亦愁。yán chóu wǒ yì chóu。

长相思·吊余十眉夫人胡淑娟,即题余君寄心琐语

高燮

月添愁。yuè tiān chóu。
雨添愁。yǔ tiān chóu。
迸作宵来泪共流。bèng zuò xiāo lái lèi gòng liú。
凄迷锦瑟秋。qī mí jǐn sè qiū。
话从头。huà cóng tóu。
思从头。sī cóng tóu。
语琐情深不自由。yǔ suǒ qíng shēn bù zì yóu。
都将彩笔收。dōu jiāng cǎi bǐ shōu。

点绛唇·卧病惊秋

高燮

蓦地秋来,啼螀四面围灯起。mò dì qiū lái,tí jiāng sì miàn wéi dēng qǐ。
一床如寄。yī chuáng rú jì。
葬向虫声里。zàng xiàng chóng shēng lǐ。
夜静更阑,渐近阶前砌。yè jìng gèng lán,jiàn jìn jiē qián qì。
秋滋味。qiū zī wèi。
月斜风细。yuè xié fēng xì。
枕畔分明记。zhěn pàn fēn míng jì。

愁倚阑令题王莼农十年说梦图

高燮

酒醒前事成尘。jiǔ xǐng qián shì chéng chén。
忒无痕。tè wú hén。
残月晓风何处是,禁销魂。cán yuè xiǎo fēng hé chù shì,jìn xiāo hún。
迷离又近黄昏。mí lí yòu jìn huáng hūn。
分明记、昨夜星辰。fēn míng jì zuó yè xīng chén。
弹指十年休便过,好重论。dàn zhǐ shí nián xiū biàn guò,hǎo zhòng lùn。

卜算子·秦山塘泛棹作也。时久雨初晴,水没田舍

高燮

鸥梦屋庐间,人立菰浦杪。ōu mèng wū lú jiān,rén lì gū pǔ miǎo。
远树迷茫浸碧天,一朵凉云绕。yuǎn shù mí máng jìn bì tiān,yī duǒ liáng yún rào。
橹划水纹圆,棹转波声峭。lǔ huà shuǐ wén yuán,zhào zhuǎn bō shēng qiào。
斜日微风点黛山,画意添多少。xié rì wēi fēng diǎn dài shān,huà yì tiān duō shǎo。

采桑子·题恽南田先生遗照,为潘叔和临管世滢本

高燮

云溪小像渟溪笔,貌等渔樵。yún xī xiǎo xiàng tíng xī bǐ,mào děng yú qiáo。
画比琼瑶。huà bǐ qióng yáo。
好向瓯香馆里招。hǎo xiàng ōu xiāng guǎn lǐ zhāo。
虚怀高致谁传出,须鬓飘飘。xū huái gāo zhì shuí chuán chū,xū bìn piāo piāo。
箬笠萧萧。ruò lì xiāo xiāo。
野鹤闲云依样描。yě hè xián yún yī yàng miáo。

虞美人·泪

高燮

枕边愁听莺啼急。zhěn biān chóu tīng yīng tí jí。
莫遣高枝湿。mò qiǎn gāo zhī shī。
古笺写上一丝丝。gǔ jiān xiě shàng yī sī sī。
多恐化成红豆为相思。duō kǒng huà chéng hóng dòu wèi xiāng sī。
月明沧海珠光冷。yuè míng cāng hǎi zhū guāng lěng。
独对淋浪影。dú duì lín làng yǐng。
些儿掬取便成河。xiē ér jū qǔ biàn chéng hé。
应是情天此物未嫌多。yīng shì qíng tiān cǐ wù wèi xián duō。

相见欢·新七夕

高燮

离怀惯惹年年。lí huái guàn rě nián nián。
忒堪怜。tè kān lián。
笑煞欧风做美一双仙。xiào shā ōu fēng zuò měi yī shuāng xiān。
仙不老。xiān bù lǎo。
相逢早。xiāng féng zǎo。
正炎天。zhèng yán tiān。
借问香肌汗湿可成眠。jiè wèn xiāng jī hàn shī kě chéng mián。

误佳期旧七夕风雨

高燮

未奏霓裳仙乐。wèi zòu ní shang xiān lè。
难睹人儿绰约。nán dǔ rén ér chuò yuē。
爱河恨海不分明,如此波涛虐。ài hé hèn hǎi bù fēn míng,rú cǐ bō tāo nüè。
好梦几时圆,雾鬓蓬松掠。hǎo mèng jǐ shí yuán,wù bìn péng sōng lüè。
一宵月暗太无聊,又听天鸡喔。yī xiāo yuè àn tài wú liáo,yòu tīng tiān jī ō。

恋情深·闰七夕

高燮

欢会今年三度。huān huì jīn nián sān dù。
被嫦娥妒。bèi cháng é dù。
妒他乌鹊屡填桥。dù tā wū què lǚ tián qiáo。
把人撩。bǎ rén liāo。
新凉天气似春宵。xīn liáng tiān qì shì chūn xiāo。
见惯不相饶。jiàn guàn bù xiāng ráo。
故试郎情深浅。gù shì láng qíng shēn qiǎn。
半嗔娇。bàn chēn jiāo。

玉京谣·袁寒云得卞玉京牙印,广征题词,填此寄之

高燮

亦是沧桑艳,梦影南朝,钤出朱文细。yì shì cāng sāng yàn,mèng yǐng nán cháo,qián chū zhū wén xì。
一捻红牙,恍睹倾城佳丽。yī niǎn hóng yá,huǎng dǔ qīng chéng jiā lì。
问旧事、风月秦淮,证古佛、庄严妙契。wèn jiù shì fēng yuè qín huái,zhèng gǔ fú zhuāng yán miào qì。
难重理。nán zhòng lǐ。
桃花扇底,梅村诗里。táo huā shàn dǐ,méi cūn shī lǐ。
些儿怀袖香温腻。xiē ér huái xiù xiāng wēn nì。
把芳名,镇粉奁玉几。bǎ fāng míng,zhèn fěn lián yù jǐ。
三百年来,浮沉流落何地。sān bǎi nián lái,fú chén liú luò hé dì。
认当是、纤手曾亲,到此日、寸痕谁记。rèn dāng shì xiān shǒu céng qīn,dào cǐ rì cùn hén shuí jì。
偏遇得,佳士袁丝能喜。piān yù dé,jiā shì yuán sī néng xǐ。
120123456