古诗词

屠粹忠

春暮山行

屠粹忠

已惜春将去,犹逢花乱飞。yǐ xī chūn jiāng qù,yóu féng huā luàn fēi。
山疑人面熟,鸟唤客愁归。shān yí rén miàn shú,niǎo huàn kè chóu guī。
竹影侵云淡,溪流带雨肥。zhú yǐng qīn yún dàn,xī liú dài yǔ féi。
何期沾背汗,坐石解重衣。hé qī zhān bèi hàn,zuò shí jiě zhòng yī。

甲戌服阕北上舟次瓜步

屠粹忠

饭后徐徐摩腹行,舟中淡淡觉心清。fàn hòu xú xú mó fù xíng,zhōu zhōng dàn dàn jué xīn qīng。
潮因雨过添流急,帆为囊空带月轻。cháo yīn yǔ guò tiān liú jí,fān wèi náng kōng dài yuè qīng。
乡梦已随红叶去,余哀犹傍白云生。xiāng mèng yǐ suí hóng yè qù,yú āi yóu bàng bái yún shēng。
猜知客久沙鸥熟,既去还来似有情。cāi zhī kè jiǔ shā ōu shú,jì qù hái lái shì yǒu qíng。

宿张道士山房

屠粹忠

虚窗近好山,山影窥窗隙。xū chuāng jìn hǎo shān,shān yǐng kuī chuāng xì。
藤穿古洞幽,月过小桥窄。téng chuān gǔ dòng yōu,yuè guò xiǎo qiáo zhǎi。
放雨一旗青,堆云半榻白。fàng yǔ yī qí qīng,duī yún bàn tà bái。
老树作人喧,新萝补天阙。lǎo shù zuò rén xuān,xīn luó bǔ tiān quē。
煨笋及烹薇,在在皆手泽。wēi sǔn jí pēng wēi,zài zài jiē shǒu zé。
禽到学书符,客来愁水厄。qín dào xué shū fú,kè lái chóu shuǐ è。
意与石俱闲,诗随花共发。yì yǔ shí jù xián,shī suí huā gòng fā。
见我何殷殷,云是岁星谪。jiàn wǒ hé yīn yīn,yún shì suì xīng zhé。
相订赤城游,霞光起眉额。xiāng dìng chì chéng yóu,xiá guāng qǐ méi é。
夜梦入天台,玉女共晨夕。yè mèng rù tiān tái,yù nǚ gòng chén xī。

长啸歌赠孙雪庵

屠粹忠

苏门先生善长啸,声出丹田吐灵窍。sū mén xiān shēng shàn zhǎng xiào,shēng chū dān tián tǔ líng qiào。
骈阗半岭鼓吹喧,缥缈中天鸾凤叫。pián tián bàn lǐng gǔ chuī xuān,piāo miǎo zhōng tiān luán fèng jiào。
海陵豪客云耳孙,广颡丰颐有奇抱。hǎi líng háo kè yún ěr sūn,guǎng sǎng fēng yí yǒu qí bào。
三杯耳热意气雄,仰面蹙口声转洪。sān bēi ěr rè yì qì xióng,yǎng miàn cù kǒu shēng zhuǎn hóng。
初如幽溪泻山溜,渐如大谷吼松风。chū rú yōu xī xiè shān liū,jiàn rú dà gǔ hǒu sōng fēng。
清如沧江铁笛裂云石,肃如寒天哀角号霜空。qīng rú cāng jiāng tiě dí liè yún shí,sù rú hán tiān āi jiǎo hào shuāng kōng。
烈如猛虎跑地山月黑,壮如灵鼍掀浪海日红。liè rú měng hǔ pǎo dì shān yuè hēi,zhuàng rú líng tuó xiān làng hǎi rì hóng。
悲如渐离击筑燕人慷慨泣市上,惨如荆卿依柱秦帝辟易走宫中。bēi rú jiàn lí jī zhù yàn rén kāng kǎi qì shì shàng,cǎn rú jīng qīng yī zhù qín dì pì yì zǒu gōng zhōng。
好坐剑阁峨眉,凛冽凄清古雪吹空寒瑟瑟。hǎo zuò jiàn gé é méi,lǐn liè qī qīng gǔ xuě chuī kōng hán sè sè。
好踞泰山日观,悠扬迢递罡风响入秋冥冥。hǎo jù tài shān rì guān,yōu yáng tiáo dì gāng fēng xiǎng rù qiū míng míng。
幔亭峰顶使子骞太姥玉管金箫千派歇,洞庭湖口令湘妃汉女银筝锦瑟一时停。màn tíng fēng dǐng shǐ zi qiān tài lǎo yù guǎn jīn xiāo qiān pài xiē,dòng tíng hú kǒu lìng xiāng fēi hàn nǚ yín zhēng jǐn sè yī shí tíng。
仙人犹然爱此声,何况我辈之凡情。xiān rén yóu rán ài cǐ shēng,hé kuàng wǒ bèi zhī fán qíng。
一啸愁人能散郁,再啸醉客亦解酲。yī xiào chóu rén néng sàn yù,zài xiào zuì kè yì jiě chéng。
三啸洒洒尘心失,四啸飘飘道骨轻。sān xiào sǎ sǎ chén xīn shī,sì xiào piāo piāo dào gǔ qīng。
此声天授非人力,开口欲学学不得。cǐ shēng tiān shòu fēi rén lì,kāi kǒu yù xué xué bù dé。
岂是神丹绛雪调,将毋真气黄房植。qǐ shì shén dān jiàng xuě diào,jiāng wú zhēn qì huáng fáng zhí。
仙家有种宁偶然,吾欲挟尔游八极。xiān jiā yǒu zhǒng níng ǒu rán,wú yù xié ěr yóu bā jí。
嫌尔太肥饿令瘠,愿尔两腋一朝生羽翼。xián ěr tài féi è lìng jí,yuàn ěr liǎng yè yī cháo shēng yǔ yì。