古诗词

张家鼒

登西林寺塔同雪庵兄作

张家鼒

西林寺塔干云霄,盘空一气风萧萧。xī lín sì tǎ gàn yún xiāo,pán kōng yī qì fēng xiāo xiāo。
抠衣纳级鼓残步,豁然开朗忘尘嚣。kōu yī nà jí gǔ cán bù,huō rán kāi lǎng wàng chén xiāo。
九峰罗列如屏障,尺水春申在盆盎。jiǔ fēng luó liè rú píng zhàng,chǐ shuǐ chūn shēn zài pén àng。
阿兄指点赤松溪,目极云烟不可状。ā xiōng zhǐ diǎn chì sōng xī,mù jí yún yān bù kě zhuàng。
钟声隐隐脚底来,七重栏楯莲花台。zhōng shēng yǐn yǐn jiǎo dǐ lái,qī zhòng lán dùn lián huā tái。
乃知西方象教力,能使俗念须臾灰。nǎi zhī xī fāng xiàng jiào lì,néng shǐ sú niàn xū yú huī。
市声鸦鹊都寂静,寰阓谁知有真境。shì shēng yā què dōu jì jìng,huán huì shuí zhī yǒu zhēn jìng。
铃语频催归去来,夕阳已下青松顶。líng yǔ pín cuī guī qù lái,xī yáng yǐ xià qīng sōng dǐng。